Nguyễn Huệ Chi - Nhà văn Phạm Thị Hoài là người đã sống trong nước nhiều năm, điều ấy loại trừ khả năng chị không am hiểu chút gì về thực trạng đời sống tinh thần mà 85 triệu dân Việt bao nhiêu năm nay đã sống và đang sống (nếu tính ở miền Bắc là hơn 60 năm kể từ 1950, năm bắt đầu mở cửa tiếp nhận tư tưởng Mao, và nếu tính thêm miền Nam nữa thì cũng đã ngót nghét 40 năm). Vậy sao Hoài lại không hiểu được những thắt buộc ngặt nghèo nó khiến người ta tự biến mình thành con-người-không-tư-tưởng, để đầu óc cho người khác chiếm lĩnh, còn mình thì yên phận làm một thứ năng lượng chờ được kích hoạt và điều khiển mà thôi. Thử nghĩ, 60 năm và 40 năm, mấy thế hệ người Việt đã trưởng thành trong thói quen bất thường đó và cái bất thường dần trở thành bình thường như một căn tính nào có lạ gì?
Chỉ nhìn sang một nước như Bắc Triều Tiên, ta có thể tưởng tượng nổi hay không, cả một đất nước với 25 triệu dân không chỉ bị cùm kẹp về tinh thần đến tức thở mà còn phải chịu đựng những trận đói kinh niên làm con người sống dở chết dở hết đời ông đến đời cháu. Thế nhưng khi người thống trị 25 triệu dân là ông Kim Chính Nhật chết, chính những con người vật vờ đói lả và bị bưng tai bịt mắt như câm như điếc kia đã nhào đến quảng trường khóc ông ta như mưa như gió, đúng như câu thơ Tố Hữu “Thương cha thương mẹ thương chồng / Thương mình thương một thương ông thương mười”, thậm chí họ còn tin vào cả những thứ huyền thoại “thiên nhân cảm ứng” chẳng hạn trời đất đổ sa mù, các con mãnh thú cũng mò ra giữa đường gào khóc… – những huyễn tưởng chỉ có cách đây vài ba nghìn năm về trước – đó là vì sao?
Cùng là cộng sản với nhau, có ai nghĩ rằng người dân nước mình giờ đây đã không cam phận làm người dân Triều Tiên nữa? Nhưng đúng là vậy đấy Hoài ạ. Tôi dám đoan chắc với Hoài nếu không phải 99% thì cũng đã 89% người Việt ra khỏi sự ngu muội lương thiện đó. Không phải cộng sản cũng có đẳng cấp thứ hạng khác nhau đâu. Nói như nhà văn Pearl Buck “Chỉ có sự thật mới có sức kích thích làm cho người ta thức tỉnh. Hãy nói lên sự thật vì không có nó cuộc sống trở nên tối mịt”.
Những bản kiến nghị của trí thức trong nước phải đánh đổi bằng tù đày, thẩm vấn, sách nhiễu, mất việc làm… chính là kết tinh của sự thật đanh thép nhất chứ là gì nữa hở Hoài? Dù bản kiến nghị nào cũng chỉ mới có 2.000 người ký trở lại, nhưng trọng lượng của chúng không tính bằng số đếm như thế được, tôi nghĩ vậy đấy. Và tác dụng của những loại kiến nghị đó, như tôi đã nói ở đâu đấy, cũng đâu phải chí nhắm vào một mục tiêu duy nhất là đối tượng được gửi. Mục tiêu lớn hơn rất nhiều phải là sự đánh động lương tri, làm cho cả một cộng đồng tỉnh dậy. Và cũng chớ có nóng ruột nghĩ rằng một khi được đăng lên là ai cũng đọc được hết, và một khi đọc được là ai cũng tỉnh dậy được ngay. Trong môi trường một xã hội có đến 60 năm bị “điều kiện hoá” như xã hội chúng ta, trong một xã hội 85 triệu dân mà mới chỉ có khoảng vài ba triệu người dùng interrnet, và trong vài ba triệu ấy thì ít nhất cũng một nửa số đó không vượt được sự khống chế của bọn dựng tường lửa, đành cam phận giải trí bằng những tin giật gân trên các trang mạng chính thống, e rằng mơ ước như nói ở trên chỉ có trong phim ảnh, và cũng là trong phim ảnh của nước ta là cùng.
Dầu sao, đã là sự thật thì trước sau gì sức mạnh của nó cũng sẽ đâm chồi bén rễ, cho dầu ai đó có muốn đào sâu chôn chặt chúng đi! Tôi dám tin như thế đấy. Hoài hãy đối chiếu những bản kiến nghị về bauxite Tây Nguyên hồi tháng 5 năm 2009 với hiện tình tình khai thác bauxite trong thực tế mà xem, chẳng phải sự thật ấp ủ trong các bản kiến nghị đó đang được chứng minh một cách sống động dần dần, ngày một thêm rõ nét đó sao? Lại nữa, kể từ những bản kiến nghị thuở ấy, đến nay, chẳng phải người ta đã quen với việc có mặt các bản kiến nghị trong đời sống, như một nhu cầu tất yếu và bức thiết, không có không được nữa rồi đó sao? Đó chẳng phải là từng bước của sự thức tỉnh là gì! Nếu chỉ nhắm đến tác dụng tức thời của nó là muốn người cầm cân nẩy mực phải trả lời, còn không đạt được thì dẹp, không kiến nghị làm gì nữa cho mất công mất sức, thì hãy cân nhắc xem cái nhìn của mình có ngắn hạn quá chăng?

Nếu không có các cuộc biểu tình yêu nước ở Hà Nội và Sài Gòn , có thể giờ này bác Huệ Chi đã ở trong trại phục hồi nhân phẩm , hoặc là bị trùm bao cao su như Cù Huy Hà Vũ .
Trả lờiXóaHoàn toàn ủng hộ ý kiến phản biện của Giáo Sư Nguyễn Huệ Chi về bài viết của nhà văn Phạm thị Hoài.
Trả lờiXóaViệt Nam hiện nay là một đất nước bị đàn áp về Nhân quyền, có nghĩa là mọi quyền lợi cơ bản nhất của một con người đều bị đảng CSVN tước đoạt, kể cả quyền tự do ngôn luận...
Đối với những ai dám có những phát biểu có tính chất "nghịch ý đảng" đều bị trả thù hoặc nếu nặng như những người có khả năng cầm đầu thì bị chụp mũ (hai bao cao su, thiếu thuế...)là hết thấy đường về.
Thêm các bằng chứng rõ rệt nhất qua các cuộc biểu tình chống TQ năm vừa qua, những người ký kiến nghị hoặc thỉnh nguyện thư hoặc trực tiếp tham gia biểu tình đều bị CA hỏi thăm tận tình, có khi là ở tận nhà.
Có sống trong nước thì mới hiểu và phải thành thực mà nói "cám ơn người anh em láng giềng 16 vàng 4 tốt" vì kể từ khi có những hiện tượng dâng đất, bán biển cho tàu, người dân mới bắt đầu phản ứng và mỗi ngày một mạnh mẽ hơn trước sự hèn hạ cõng rắn cắn gà nhà của đảng CSVN.
Và với cái đà này thì..bè lũ đảng CSVN trước sau gì cũng chết!.
Sự so sánh giữa những con số là khập khiễng . Việt Nam mà có tự do báo chí , tự do in ấn xuất bản , internet không bị tường lửa thì không phải con ssó chuwc ký 2000 mà là 20 triệu có lẻ .Do vậy không thể đánh giá tấm lòng yêu nước của người Việt trong và ngoài nước là khác nhau .
Trả lờiXóaKhông hiểu sao mà cứ được nghe đến tên của Nguyễn Huệ Chi là khoái.
Trả lờiXóaCảm ơn bác Huệ Chi đã nói giùm tôi .Tôi cũng vừa góp ý về bài viết của bà Hoài . Tôi không ngờ một nhà văn mà có sự nhận thức hạn hẹp như vậy.
Trả lờiXóaTôi chỉ mong sao con số người đọc Dân Làm Báo ở VN tăng lên ít nhất khoảng 40 triệu lúc đó nếu chúng ta chưa có tự do thì tự do cũng sẽ tìm đến chúng ta. Không biết các bác có cao kiến phải làm thế nào để tăng con số đó không?
Trả lờiXóaĐây là câu chuyện " tay đôi " nhưng khi sự trao đổi này được đăng lên DLB thiết nghĩ mặc nhiên trở thành câu chuyện của những người quan tâm đế những vấn đề cuả quê hương . Thế nên tôi xin được phép ghi laị vài điều ghi nhận qua bài viết của ô NH Chi và bà NT Hoài
Trả lờiXóaTNT do nhạc sỉ Trúc Hồ và tiến sĩ Nguyễn Đình Thắng phát động và kêu gọi dựa theo một chương trình của Toà Nhà Trắng mang tên WE THE PEOPLE . Chiến dịch này từ ngaỳ 07/02/12 cho tới nay đã có 139,073 chữ ký . TNT này rõ ràng đã đánh dấu sức đoàn kết cộng đồng người Việt taị Hoa Kỳ vốn phức tạp và khó kết hợp , tiǹh yêu quê hương , lòng dấn thân của giơí trẻ ...
Chiến dịch chưa từng có này đả thành công vang dội , đươc viên chức Toà nhà Trắng xem là một hiện tượng . Người Việt taị Mỹ theo con số thống kê mới nhất 2010 có 1 triệu 700 ngàn người . Với tổng số chữ ký 139,000 là một con số kỹ lục . Nên nhớ 1 triêu 700 ngươi bao gồm người già và trẻ em.
Riêng kiến nghị tai Việt Nam như bà Hoài mô tả chỉ vọn vẹn chưa tới con số 2000 ngay cả vụ ô Đoàn Vươn taị Tiên Lãng , Haỉ Phòng trong một đất nước gần 90 triệu dân . Ô NH Chi giải thićh bằng " 60 năm bị điêù kiện hoá " , lượng người xử dụng internet . Các lý do này không sai nhưng chưa đủ để giải thich́ hiện tượng thờ ơ trên bởi một lẽ :
Chính các ngươi được xem là các nhân vật có tiếng nói mạnh taị Việt Nam mà điển hình là ô NH Chi chỉ quanh quẩn ở kiến nghị để những người nắm quyền , ở đây là đảng cộng sản , xem xét hầu làm tốt hơn cho đảng và đất nước .
Những người chọn con đường kiến nghị taị Việt Nam như ô NH Chi hẳn đáng được công nhận và ủng hộ NHƯNG măṭ khác chính những ngươì như ô NH Chi và những người có tiếng nói khác không dám vất bỏ chính caí " 60 năm điều kiện " hoá đó trong đó có chính ô NH Chi và những người khác sống và lớn lên . Thế nên ô Chi , là một điển hình , chỉ dừng laị ở kiến nghị , kiến nghị , kiến nghị .... để đảng và chinh quyền thay đổi cho ... tốt hơn .
Tiếng súng Đoàn Văn Vươn xem ra bất đắc dĩ nhưng gây tiếng vang kinh hoàng tới mức như Lê Đức Anh phaỉ nhảy vào cuộc . Ô Vươn hình như không cần kiến nghị thì phaỉ ?
Rõ ràng Việt Nam cần hơn là những kiến nghị : Việt Nam cần loại bỏ chính quyền độc đảng cuả đảng cộng sản .
Theo tôi biết ô NH Chi từng là chủ tic̣h hội đồng văn học của viên văn học , hôi viên hội nhà văn Việt Nam từ năm 1984 , từng đaị diện giới nhà văn taị Việt Nam viết về cộng đồng tị nạn cộng sản ṭai Hoa Kỳ cho trung tâm Willim Joiner . Vất bỏ một quá khứ trong đó có chính bóng dáng của chính mình không phaỉ là dễ . Nhưng chừng nào Việt Nam chưa có dân chủ , tam quyền phân lập thì những kiến nghị chỉ hoàn là kiến nghị .
Ô NH Chi viết " Những bản kiến nghị của trí thức trong nước phải đánh đổi bằng tù đày, thẩm vấn, sách nhiễu, mất việc làm ... " Điều này quả thật đúng và đańg hoan nghênh nhưng tôi cũng có thể đưa ra nhiều caí tên tuổi đả ở tù nhiều năm và trả giá bằng chính mạng sống của họ khi họ lựa chọn đứng lên tổ chức lật đổ cộng sản chứ không dừng laị ở kiến nghị .
Tôi đồng ý với Quê Hương Ngạo Nghễ.
Trả lờiXóaBác Huệ Chi nói đúng, nhưng chị Hoài cũng không nói sai. Đã đến lúc, từng người dân phải dám cho phép mình được một lần nào đó giám làm điều tốt cho đất nước bằng hành động chứ không chỉ đợi ai làm rồi ngồi phê phán hoặc khi được ai gợi ý làm thì ra vẻ khiêm nhường rằng tôi không đủ tầm làm việc đó, nhưng thật chất là sợ và trốn tránh.
Trả lờiXóaHãy tìm cách ủng hộ người khác, nếu biết rõ mình không làm được gì.
Có bao nhiêu người Việt sống trong đất nước Việt Nam mà không SỢ , cái sợ đã trở thành căn bệnh trầm kha của hầu hết mọi người. Muốn cho cái sợ mất đi , chúng ta cần phải có thời gian và một lực đẩy khác . 1361 chữ ký là một lực đẩy sẽ hiệu quả nếu chúng ta cùng nhau góp ý để tìm cách nhân rộng hơn nữa .
Trả lờiXóaTôi ủng hộ bạn Cúc Trắng về câu "Hãy tìm cách ủng hộ người khác, nếu biết rõ mình không làm được gì."
tôi tán thành ý kiến của gs NGUYỄN HUỆ CHI,và mong rằng khi ai đó trách cứ người trong nước,hãy thận trong xem lại hoàn cảnh sống của họ bị o ép ra sao ?nhưng tại sao vẫn có nhiều người xem nhẹ vấn nạn của bản thân và thân nhân,họ vẫn lên tiếng,đó là bước tiến dần dần của đời sống dân chủ mà,nào LECONGDINH,NGUYENTIENTRUNG,TRAN HUYNHDUYTHUC,DIEUCAY,CUHAHUYVU,ANHBASAIGON,TAPHONGTAN,MINHHANG.V.V...có phải họ chấp nhận tù đày để đổi lấy tự do dân chủ và độc lập lâu dài cho dân tộc vn ta hay không?phía sau họ hiện nay còn rất nhiều người đang tiếp tục hành trình đi tìm chân lý như MENAM,BỐ CON THUCVY,TRINHKIMTIEN,NGUYENTHITHANHTUYEN.V.V...và trong cộng cuộc đấu tranh một mất một còn với cường quyền độc tài bán nước hai dân công sản ba đình,chúng ta tin rằng chân lý sẽ thuộc về dân tộc vn,cho dù trên bước đường giành lại độc lập cho tổ quốc,giành lại tự do dân chủ cho dân tộc là không dễ dàng như mong muốn,bởi sức mạnh súng đạn của cường quyền cộng sản ba đình sẳn sàng nhắm thẳng nhân dân mà nhả đạn,nhưng từ ban đầu cha NGUYỄN VĂN LÝ,HT THÍCH QUẢNG ĐỘ,ĐIẾU CÀY kiên trì chấp nhân gian lao tù đày,dần dần phong trào chống bè lũ cường quyền hại dân bán nước ngày càng lớn mạnh,tôi tin rằng dù muôn chiến thắng ất về ta./.
Trả lờiXóaNói gì thì nói, thu thập chữ ký ở VN quá yếu. Bà Hoài nói đúng. Yếu không phải hoàn toàn lỗi của dân VN. Cũng có yếu tố đàn áp và khủng bố quá tàn nhẫn của Vc.
Trả lờiXóaCó bao nhiêu % người trẻ tuổi ký vào đó? Có bao nhiêu bác công nhân nông dân ký vào đó? Có bao nhiêu người dân VN bình thường bị ức oan ký vào đó? Hay cũng chỉ là mấy ông bà hưởng lộc của chế độ. Họ muốn xin chế độ cho gì?
Thưa ông NHC, đằng sau những kiến nghị là gì? Tôi không biết. Có lẽ là một trận cười của cán bộ Vc ở quán bia ôm hay không?
VN hiện nay, sau 37 năm thống nhất mà trình độ dân trí còn quá thấp. Cơm áo gạo tiền nó làm mờ mịt cả lương tri trí tuệ.
"VN hiện nay, sau 37 năm thống nhất mà trình độ dân trí còn quá thấp. Cơm áo gạo tiền nó làm mờ mịt cả lương tri trí tuệ."
XóaCó lẽ Sáu Ne thuộc loại trình độ dân trí cao rồi, bỡi cao cho nên SỢ té (đái ), vì vậy không dám dùng tên thật ( tui cũng rứa).Cũng vì dân trí quá cao nên viết đầy mâu thuẫn ở mệnh dề đầu.
"lương tri trí tuệ" ( hình như cần dấu phẩy ở giữa)của Sáu Ne chắc là sáng sủa lắm lắm. Chỉ có hạng người thừa cơm áo gạo tiền mới "mờ mịt cả lương tri, trí tuệ" , vì nếu họ lương thiện thì với số lương hiện nay chắc chắn họ sẽ đói dài dài. Sáu ne thuộc loại thiếu hay thừa cơm áo gạo tiền nè.
@Bảy Me
Trả lờiXóaSáu ne thuộc loại thiếu hay thừa cơm áo gạo tiền nè. Bảy Me
Câu trên đó tên người phải viết hoa và câu hỏi phải có dấu ? nhá.
Mà thôi chuyện nhỏ.
Tả lời 7 Me:
Dĩ nhiên là thừa ăn thừa mặc chứ còn phải hỏi. Còn chuyện sợ mà sợ ai? Sợ công an VC? Sợ quá đi chứ, nó đánh người hợp pháp mà không sợ sao được há chú 7?
Lần sau đừng lũi thũi phía sau, tôi hay .... lắm đấy! Thông cảm nha!
Bỡi kính anh nên mới chọn con số 7 ,vì anh thuộc hạng "đỉnh cao trí tuệ" mà , vì cao nên mới chê "VN hiện nay, sau 37 năm thống nhất mà trình độ dân trí còn quá thấp." !
XóaKhi người ta không viết hoa danh từ riêng thì tự mà hiểu, khi người ta hỏi mà không dấu ? bỡi vì không cần sự trả lời.
Tôi có tính xấu là không thích viết sau còm của người khác. Mình viết còm cho bài chủ chứ có phải viết cho đọc giả hay sao. Nhưng đây là ngoại lệ, nói lần chót với 7 Me kẻo gây ngộ nhận. Tôi và chú 7 lạ huơ lạ hoắc. Tôi không biết chú là ai cho nên xin trả lại sự kính anh mà chú 7 nói nhá. Tôi không cần ba cái lẻ tẻ đó.
XóaSo sánh số người ký tên trong nước và ngoài nước là một sự so sánh khập khiễng. Không ai phủ nhận những người đã ký tên trong Thỉnh Nguyện Thư gửi TT Obama; Nhưng ở trong nước ký tên dù chỉ một người, vâng tôi xin được nhấn mạnh dù chỉ một người cũng đáng khâm phục. Tại sao? Vì ở trong nước ký tên dưới áp lực của những người cầm quyền, do đó nó cần sự can đảm hơn người. Nếu số người ký tên ở trong nước lên được tới con số 10 ngàn thì khỏi cần ký tên nữa. Vì từ con số 10 ngàn trở lên thì hoa Dân Chủ sẽ nở ngay thôi, và còn cần ký tên làm gì nữa.
Trả lờiXóa