“… Họ tạc tượng, lập giàn thờ,
Mượn danh ông để vét vơ dài dài …”
Ông già ông chết đã lâu,
Thịt da vẫn láng, chòm râu vẫn còn.
Ông chết mà chẳng được chôn,
Họ tạc tượng, lập giàn thờ,
Mượn danh ông để vét vơ dài dài.
Ông chết tháng chín mùng hai,
Họ cho ông sống thêm vài giờ ma! [1]
Chẳng là Quốc khánh nước ta
Mùng hai tháng chín nhà nhà hả hê.
Ông chết trùng, thật éo le,
Chủ nhân, đầy tớ tỏn te khóc cười.
*
Tôi nhớ rõ, lúc sinh thời,
Ông mần cách mạng theo lời Tàu, Nga.
Đùng một phát, chục năm qua,
Ông thành nhà tư tưởng sâu xa tuyệt trần.
Sách về ông in rần rần,
Lòng vòng Tam giáo, lằng nhằng Mác-Lê.
Tôi đọc, không khỏi ê chề,
Tên ông họ chỉ màu mè quết sơn.
Chẳng là vì sự sống còn,
Trước cơn địa chấn trên vòm trời Âu:
Chủ nghĩa, chủ nghiếc lộn nhào,
Liên bang liên biếc ào ào rã tan…
*
Một mình lạnh lẽo trong lăng,
Lâu ni ông có gieo vần không ông?
Thơ ông tôi rõ ngọn nguồn,
Văn ông “vận dụng” tôi thường chong soi. [2]
Soi rồi gẫm, gẫm rồi cười:
Công ông cung cúc trồng người công toi.
Có linh thiêng, dậy mà coi:
Giấy xanh đế quốc hơn mười lời ông!
Chẳng là cách mạng cách mông,
Chỉ toàn bánh vẽ viển vông bịp đời!
Hôm ni tháng chín mùng hai,
Giỗ ông tôi cảm một bài vè suông.
Kính bái
[1]
[2] Xem: Hàn Lệ Nhân, “Đọc lại thơ Bác” và “Lại đọc thơ Bác”. (DLB)