Le Nguyen (Danlambao) - Không kể các lãnh đạo “nguyên là...” chỉ kể các lãnh đạo “đang là...” của đảng cộng sản Việt Nam, mỗi khi nghe họ nói và thấy họ làm, có lẽ trừ những người thiểu năng trí tuệ, những kẻ có đầu óc khó phát triển, hồ hởi vỗ tay tán thưởng đường lối chủ trương của đảng lãnh đạo với các câu cú khá quen thuộc nào là tạo cú hích lịch sử, tạo bước đột phá ngoạn mục... còn lại tất cả những ai có tâm thiện, yêu công lý sự thật đều nhận ra sự lưu manh dối trá, lẫn tầm hiểu biết hạn hẹp của lãnh đạo cộng sản từ nhỏ tới to. Và cho dù ai hiền cách mấy hoặc nếu vì lịch sự không bật tiếng chửi thề tục tĩu khi nghe các lãnh đạo “đang là...” phát ngôn, thì ít ra cũng càm ràm một câu nào đó, đại loại như là “ngu tối” chẳng hạn cho hạ giảm bức bối khó chịu trong lòng!
Hiện tại mùa đông băng giá cộng sản sắp qua đi, báo hiệu thời điểm sắp kết thúc sự nghiệp cai trị độc tài của đảng để đón chào mùa Xuân dân tộc sắp đến nhưng lãnh đạo đảng cộng sản Việt Nam không dễ dàng tự nguyện buông dao đồ tể để trở lại làm người lương thiện.
Do đó, để kéo dài sự sống, kéo dài độc quyền quyền lực, đảng cộng sản sắp xếp hàng loạt sự kiện chính trị, chọn một số giải pháp đặt lên ưu tiên hàng đầu làm thành tấm khiên che chắn bảo vệ đảng, bảo vệ nhà nước do đảng dựng lên như: hào hứng kể chuyện thần thoại về sự ra đời của đảng; hô hào tái cấu trúc kinh tế nhà nước; phát động phê và tự phê nhằm chỉnh đốn đảng; tự biên tự diễn sửa đổi hiến pháp; tái lập ban nội chính trung ương nhằm bảo vệ cái mà đảng không thể bảo vệ... và phòng chống cái mà đảng không thể phòng chống...
Để hỗ trợ cho các chiêu trò nhố nhăng này, lãnh đạo tối cao của đảng, nhà nước, quân đội, công an... cùng một số ban ngành lần lượt thay nhau lên sàn diễn với cùng một điệu bộ, một dáng đứng, một ngôn ngữ khá ngây ngô là đổ vấy yếu kém, thất bại trong quản trị điều hành đất nước cho các thế lực thù địch, cho phản động tay sai nước ngoài lợi dụng tự do dân chủ xuyên tạc, chống phá. Về phần mình, tuyệt nhiên lãnh đạo đảng không nhìn nhận tư duy nhận thức phản động lỗi thời đi ngược chiều lịch sử làm mục ruỗng cơ cấu tổ chức nhà nước, làm tan nát hệ thống tổ chức đảng từ bên trong đến bên trên do chính cán bộ đảng viên của đảng gây ra.
Có lẽ với tầm nhìn và suy nghĩ của các bộ óc lãnh đạo khá đơn giản chứa những thứ “không có gì...” chỉ biết đỗ thừa cho hoàn cảnh như cố đảng trưởng nên lãnh đạo đảng cộng sản đương quyền tưởng rằng tái lập lại mặt trận tuyên truyền, rầm rộ khơi gợi lại chiến thắng Điện Biên Phủ dưới đất, trên không lẫn dưới biển, ca ngợi chiến tích Mậu Thân năm 1968, tự sướng với chiêu trò gian manh trên mặt trận ngoại giao của hiệp định hòa bình năm 1973 dẫn đến cái gọi là đại thắng mùa xuân 1975, là có thể nắn gân các “thế lực thù địch” nói khác ý đảng, là có thể giúp cho đảng lấy lại niềm tin và hy vọng của một bộ phận không nhỏ cán bộ đảng viên suy thoái đạo đức vì quyền lực quyền lợi, vì cái sổ hưu sẽ là động cơ thúc đẩy họ tận tụy hy sinh bảo vệ độc quyền lãnh đạo của đảng tới hơi thở cuối cùng?
Thú thật đảng mê cuồng đến mức độ “ăn mày dĩ vãng” một dĩ vãng không có gì làm vinh quang, nếu không nói là đáng xấu hổ để giúp đảng tồn tại thì quả thật là hết thuốc chữa, hết hy vọng cho đảng cộng sản Việt Nam, một đảng tự nhận là đỉnh cao trí tuệ, tự xưng là tài tình sáng suốt! Lẽ ra với đầu óc trung bình của một cá nhân bình thường không bị dị tật bẩm sinh hay đầu óc có vấn đề hoang tưởng, các lãnh đạo đương quyền của đảng cộng sản phải thấy rằng những biến cố ngập máu với xương trắng xác người chất cao như núi của những người đồng bào vô tội do đảng cộng sản gây ra trong lịch sử chính là tội ác thuộc loại nghiêm trọng, một loại tội ác trời không dung đất không tha và đảng cộng sản, nhất là lãnh đạo đảng “đang là...” sống trong thời toàn cầu hóa cần phải mở mắt nhìn ra thế giới bên ngoài, làm một cái gì cụ thể như vĩnh biệt gian manh, độc ác để chuộc lại lỗi lầm, tạo cơ hội cho đất nước tiến lên bắt kịp các nước văn minh tiên tiến, người dân thoát đời nô lệ trên chính quê hương mình!
Nhưng không, lãnh đạo đảng cộng sản đương quyền vẫn nhắm mắt bịt tai, tự sướng với tư duy lỗi thời, không biết ăn năn hối cải từ bỏ con đường ác trở về nẻo thiện, vẫn ngoan cố đeo bám lưu manh dối trá làm phương tiện, tiếp tục dấn sâu vào tội ác chống nhân dân, chống các tư tưởng, các giá trị chung của loài người tiến bộ và nhất là họ vẫn tiếp tục kiên trì diễn trò như thế hệ lãnh đạo cộng sản đời đầu đã từng diễn trò trong kháng chiến chống Pháp, trong cái gọi là chống Mỹ xâm lược cứu nước trên nhiều chặng đường núi sọ dài vằng vặc do chính đảng gây ra rồi thản nhiên xưng tụng là chiến công hào hùng vĩ đại, vang danh lịch sử để đảng tạo cớ bám víu, bám giữ độc quyền lãnh đạo.
Ngày nay nhiều tài liệu mật đã được bạch hóa cùng nhiều nhân chứng lịch sử còn sống chỉ ra rằng, thắng lợi của cách mạng tháng tám, của chiến trận Điện Biên không phải của riêng đảng cộng sản và các dấu móc lịch sử như: cải cách ruộng đất; Mậu Thân năm 1968; mùa hè đỏ lửa 1972; hiệp định Paris năm 1973; mùa xuân năm 1975...không đúng thật là vinh quang mà nó chính là tội ác đã được bạch hóa trở thành sự thật lịch sử rất phổ biến trong dư luận quần chúng, bên cạnh nhiều tội ác ghê rợn chưa được bạch hóa của đảng cộng sản Việt Nam.
Thế mà lãnh đạo đảng giả vờ ngu ngơ không nghe không thấy không biết, sử dụng tội ác như là công lao đánh đuổi... và xem thủ đoạn cướp chính quyền như là chiến công hiển hách để biện minh cho vai trò lãnh đạo tài tình không thể thay thế, rồi đảng tự nhiên như người điên, tự biên tự diễn luật lệ quy định, ngang nhiên cho phép đảng cộng sản độc quyền lãnh đạo nhà nước và xã hội đặt “chình ình” trong bản văn nhiều chữ ít nghĩa được gọi là hiến pháp!
Qua thời gian dài chúng ta thấy hậu quả nghiêm trọng không thể chối cãi của độc quyền lãnh đạo khiến cho đất nước đói nghèo, dân tộc lạc hậu chậm tiến, xã hội băng hoại đạo đức suy đồi, con người trở nên bạc nhược hèn kém, quan chức tham nhũng lộng hành và mọi tiếng nói đấu tranh chống bất công, những tiếng nói phản biện các chính sách sai lầm yếu kém là cơ hội, là động lực để phát triển kinh tế hùng mạnh, là động cơ thúc đẩy xã hội tiến bộ về hướng văn minh chung của cộng đồng nhân loại đều bị nạn tai độc quyền lãnh đạo triệt tiêu.
Từ hậu quả độc quyền giúp chúng ta hiểu rằng để đất nước tốt đẹp hơn, không có cách nào khác là phải xóa bỏ độc quyền, phải thay đổi tổ chức cai trị quốc gia từ nền tảng bởi thay đổi tổ chức nhà nước lạc hậu sang tổ chức bộ máy nhà nước tiên tiến hiện đại là nhu cầu cấp bách tối cần thiết để bảo vệ chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ Việt nam cũng như thay đổi thể chế chính trị để xây dựng, phát triển đất nước bền vững theo chiều sâu thực chất của độc lập tự do, ấm no hạnh phúc là xu thế đúng đắn không thể đảo ngược hợp thời đại đã được chứng minh qua thực tiễn đời sống chính trị dân chủ của các nước văn minh tiên tiến.
Chúng ta cũng có thể tin rằng đầu óc lãnh đạo cộng sản đương quyền không tệ đến nỗi không hiểu thay đổi thể chế độc tài cộng sản sẽ giúp cho đất nước phát triển tốt hơn nhưng có lẽ nguyên nhân sâu xa là do họ vì lợi ích cá nhân phe nhóm, vì tham vọng độc quyền lãnh đạo nên tiếp tục sử dụng chiêu trò tuyên truyền dối trá, bạo lực khủng bố, gian manh chính trị nhằm bảo vệ quyền lực chính trị của họ tới cùng qua các chủ trương này chính sách nọ mà ai cũng biết, nó chỉ là cái cách đảng diễn trò đối phó giai đoạn để vượt qua khủng hoảng chứ đảng không có thực tâm vì dân vì nước làm cuộc đổi thay lịch sử.
Bên cạnh đó là các ý đồ đổi mới, chỉnh sửa giả vờ của lãnh đạo đảng cộng sản đã lộ rõ qua các phát ngôn dối trá bịp bợm, không che đậy được thu vào ống kính trong các hội nghị trung ương đảng, trong cơ quan quyền lực cao nhất nước... và được phát lại trên các hệ thống truyền thông của đảng nhà nước, chỉ ra cho chúng ta hiểu rằng không còn trông mong, hy vọng gì ở đảng cộng sản sẽ lột xác để trở thành một đảng chính trị vì dân vì nước bởi bản chất gian manh, độc ác của đảng cướp cộng sản đã hết thuốc chữa “không thể thay đổi mà phải thay thế nó” như cố tổng thống Nga Boris Yeltsin nói.
Vâng, chúng ta không thể thay đổi những thứ không thể thay đổi mà phải thay thế và chỉ thay thế toàn bộ mô hình chế độ độc tài cộng sản bằng thể chế chính trị dân chủ đa nguyên thì mới mong đất nước có cơ hội độc lập, người dân được hưởng tự do ấm no hạnh phúc và được sống như một con người đúng nghĩa là người, bằng không những mục tiêu đơn giản của người dân Việt Nam, muôn đời chỉ là khẩu hiệu nằm trên giấy của các tờ đơn xin-cho, trong các bộ sách luật làm kiểng để mà chơi của nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam.
Do đó, để đạt được mục tiêu thay thế chế độ độc tài cộng sản hầu có được độc lập tự do, ấm no hạnh phúc thật sự... chúng ta đừng trông chờ đảng cộng sản hứa hẹn ban phát bởi như mọi người trong chúng ta đều thấy đảng không có gì để ban phát, cũng như đảng không có khả năng để ban phát, ngoài tham vọng độc quyền quyền lực và quyết tâm gây tội ác đến cùng của lãnh đạo đảng công sản “đang là...” Thế cho nên, để thay đổi vận mạng đất nước và để làm chủ đời sống của chính mình, chúng ta phải xác định là chúng ta, chính chúng ta phải cùng nhau đứng lên chung vai sát cánh đấu tranh giành lại quyền làm người, quyền làm chủ đất nước mới mong có được độc lập tự do, ấm no hạnh phúc... và cả những gì ước mơ khao khát trong mỗi con người tự do.