Trần Gia Phụng (Danlambao) - Trong cuộc chiến tranh vừa qua, người cộng sản thường tự hào rằng chính họ đã "đánh cho Mỹ cút, đánh cho ngụy nhào". Theo cách nhìn biểu kiến, “Mỹ cút, ngụy nhào”, nhưng thực sự Mỹ không cút, mà phải nói cho đúng ý nghĩa bối cảnh lịch sử là Mỹ ngưng không tiếp tục hiện diện ở Việt Nam vì lý do thay đổi chiến lược toàn cầu của họ, và “ngụy”, chữ mà CS dùng để chỉ Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) hay Nam Việt Nam (NVN), không thất trận, chỉ ở thế bắt buộc phải ngưng chiến đấu, vì thiếu tiếp liệu. (Trước khi bị ngưng tiếp viện năm 1973, ngoài những trận du kích lẻ tẻ, CS không thắng được trận nào đáng kể, kể cả trận Mậu Thân năm 1968, và Mùa hè đỏ lửa năm 1972.)
Trong khi Hoa Kỳ rút quân, cắt giảm đến mức tối đa viện trợ võ khí cho VNCH, thì Liên Xô cùng Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa (Trung Cộng) tăng cường gấp bốn lần viện trợ võ khí cho Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa (VNDCCH) hay Bắc Việt Nam (BVN).(Henry Kissinger, Years of Renewal, New York: Simon & Schuster, 1999, tr. 481.) Vì vậy, VNCH hay NVN bị bức tử; BVN thành công ngày 30-4-1975.
1. Quốc Hận, Quốc Hận, Và Quốc Hận
Từ đó, ngày 30-4-1975, ngày BVN cưỡng chiếm Sài Gòn, trở thành ngày Quốc hận đối với dân chúng NVN. Đó là lẽ đương nhiên. Dân chúng đang sống an vui thanh bình ở miền Nam, cùng nhau xây dựng NVN càng ngày càng phồn thịnh. Bỗng nhiên cộng sản Việt Nam (CSVN) từ miền Bắc đem súng ống đến gây chiến, phá hoại, bắn giết, cướp nước. Cả triệu người bị bắt đi học tập cải tạo, tức đi tù dài hạn không có ngày về. Gia đình ly tán. Sau nhiều năm bị bạo hành, ngược đãi, hàng trăm ngàn người bỏ mình trên rừng thiêng nước độc. Không quốc hận sao được? Đây lý do thứ nhứt CS gây ra quốc hận.
Chiếm được NVN, CS còn làm cho niềm quốc hận của người Việt gia tăng vì chính sách cai trị của CS, thực hiện đúng theo câu số 8 trong bài “Quốc tế ca” của CSVN: “Bao nhiêu lợi quyền ắt qua tay mình.” Muốn “lợi quyền ắt qua tay mình” thì chỉ có cách ăn cướp mà thôi. Dưới chế độ CS, đúng là “Cướp đêm là giặc, cướp ngày là quan” (Đông Kinh Nghĩa Thục). CSVN tịch thâu nhà cửa, đất đai, ruộng vườn, xí nghiệp, tài sản, ngân khoản, xe cộ, đày dân đi kinh tế mới tại các vùng hoang vu... CS cướp hết.
Chẳng những thế, CSVN cướp luôn tất cả các quyền tự do căn bản mà dân chúng NVN đã từng hưởng dưới thời VNCH. Từ tự do chính trị, tự do báo chí, tự do tôn giáo, tự do kinh tế, tự do thương mãi… Dưới quyền CSVN, tất cả đều do CSVN kiểm soát và chỉ huy. Có người chê CS ngu dốt, thực hiện kinh tế chỉ huy một cách mù quáng, làm cho đất nước suy sụp. Đổ lỗi cho cái dốt là chạy tội cho CS. Thật ra, CS không dốt mà đây là chính sách rất thâm độc của.CS mà CSVN học được của Liên Xô, Trung Cộng.
Cái thâm thứ nhất là CS làm cho dân nghèo đói, khốn khổ, để dân phải sợ sệt CS, luồn cúi CS, qụy lụy CS. Cái thâm thứ hai là khi dân nghèo đói, thì dân phải chúi đầu, chúi mũi lo làm lụng, kiếm sống, chạy gạo, lo cái bao tử trước, lo nuôi con cái, lo gia đình, không còn thời giờ nghĩ đến chuyện chính trị, chuyện tranh đấu, phản đối, chuyện đòi hỏi tự do dân chủ. Cái thâm thứ ba là CS nắm độc quyền chính trị, độc quyền kinh tế, thì CS sẽ độc quyền ban phát ơn huệ cho những người xu phụ, nịnh bợ. Từ đó, CSVN dụ những người nhẹ dạ vào đảng. Vào đảng CS được nhiều quyền lợi. Đó là lý do giải thích sự phát triển số lượng đảng viên đảng CS trong thời gian gần đây. Vì vậy, CSVN không phải là ngu, mà là cố tình dùng kinh tế chỉ huy hoặc theo định hướng xã hội chủ nghĩa, để củng cố chỉ huy, củng cố chế độ.
Chủ nghĩa CS là chủ nghĩa không tưởng, không thể thực hiện được, ngày nay đã bị quăng vào sọt rác ngay tại Âu Châu, nơi chủ nghĩa CS ra đời. Những kẻ lãnh đạo đảng CSVN hiện nay cũng biết điều đó, cũng biết rằng chủ nghĩa CS nay lỗi thời, nhưng họ vẫn cố tình bám víu cái bộ máy độc tài CS để duy trì quyền lực. Chính sách cai trị độc tài, độc đảng, toàn trị, tham nhũng, chủ trương đàn áp, bóc lột của CSVN làm cho dân đói khổ, xã hội bất công, đất nước tụt hậu, thua sút cả các nước láng giềng. Ai mà không hận? Đây là lý do thứ hai làm cho quốc hận tăng cao và sâu đậm hơn.
Tuy nhiên, ngang đây quốc hận vẫn chưa dừng. Quốc hận tiếp tục dâng lên ngút ngàn sông núi. Nhờ thông tin liên mạng (Internet) rộng rãi, dân chúng càng ngày càng hiểu biết rõ ràng rằng Hồ Chí Minh (HCM) chẳng ra đi tìm đường cứu nước như CS tuyên truyền. Qua tới Pháp, HCM xin vào học trường Thuộc địa Paris để làm quan cho Pháp, nhưng bị từ chối. Xin vào học trường Thuộc địa mà yêu nước cái quái gì? Sau đó, HCM theo Nga, học làm gián điệp cho Liên Xô. Vâng lệnh Liên Xô, HCM lập ra đảng CSVN năm 1930. Như thế, đảng CSVN là con đẻ của Liên Xô, hoạt động theo lệnh Liên Xô và phục vụ Liên Xô. Vì là con đẻ của Liên Xô, Tố Hữu viết: “Thương cha, thương mẹ thương chồng,/Thương mình thương một, thương ông thương mười.” Ông ở đây là Stalin, một tên Liên Xô độc tài khát máu bị cả thế giới lên án. Đây là thông điệp của CSVN, yêu ông mười thì yêu đất nước của ông mười, còn đất nước Việt Nam thì chẳng đáng kể, mà CSVN còn phá hoại để tỏ lòng yêu ông.
Sau đó, khi Trung Cộng chiếm được Hoa lục năm 1949, CSVN xin Trung Cộng viện trợ và làm tay sai thêm cho Trung Cộng. Nhận tiền của Liên Xô, rồi của Trung Cộng thì phải làm cho họ. Vâng lệnh Trung Cộng, CSVN thi hành sách lược diệt chủng, từ phong trào “rèn cán chỉnh quân”, “rèn cán chỉnh cơ”, “chỉnh huấn”, rồi đến Cải cách ruộng đất giết hại gần 200,000 thường dân vô tội. Công hàm 14-9-1958 của Phạm Văn Đồng rành rành ra đó, giao cho Hoàng Sa và Trường Sa cho Trung Cộng. Lời của Lê Duẫn được ghi vào bia miệng nhân gian: “Ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô, đánh cho Trung Quốc.” Rồi mật nghị Thành Đô 1990, hai hiệp định bán đất bán biển cuối thế kỷ 20. Những điều nầy trước đây CSVN giấu kín, nay lòi ra hết. Càng ngày chuyện bán nước và làm tay sai cho ngoại bang càng lộ liễu.
Sau sự sụp đổ của khối Liên Xô năm 1991, bốn nước CS còn lại là Trung Cộng, Việt Nam, Bắc Hàn và Cuba. Không kể Cuba hoàn toàn biệt lập, Bắc Hàn cũng có biên giới chung với Trung Cộng như Việt Nam, nhưng Bắc Hàn vẫn giữ tính độc lập của Bắc Hàn. Chú ý là tuy Bắc Hàn độc tài, tàn bạo; dân số ít và nghèo đói, không có thân nhân gởi tiền từ nước ngoài về giúp gia đình như Việt Nam, nhưng Bắc Hàn dám sản xuất hỏa tiễn nguyên tử, vừa tự vệ, vừa đe dọa các nước khác, kể cả Hoa Kỳ. Trong khi đó CSVN chỉ có tài làm tay sai Trung Cộng, bán nước cho Trung Cộng.
Vì thế, lần nầy quốc hận tràn ngập cả toàn dân Việt. Thủy triều có khi cao khi thấp, nhưng quốc hận càng ngày càng lên cao, mà chẳng bao giờ xuống thấp. Tội bán nước của CSVN đã chạm đến tự ái dân tộc, chạm đến hồn thiêng sông núi. Đây là lý do thứ ba làm cho quốc hận lên cao và lan rộng cực điểm.
Biết CSVN phản quốc, làm tay sai cho Trung Cộng, nhượng đất, đảo, biển cho Trung Cộng, để cho Trung Cộng đe doạ, bắn giết ngư dân Việt, đem giàn khoan vào hải phận Việt, mà người Việt nào không cảm thấy nhục và tức giận là người vô cảm, hoặc tâm thần hay phản quốc. Vì vậy, dù quốc hận đã trải qua bốn mươi mùa, người Việt vẫn duy trì tinh thần chống cộng và vẫn tiếp tục chiến đấu chống cộng.
2. Cuộc Chiến Đấu Vẫn Tiếp Tục
Sau khi CSVN cưỡng chiếm Sài Gòn ngày 30-4-1975, chính thể VNCH sụp đổ, ranh giới sông Bến Hải bị xóa bỏ, nhưng cho đến nay, 40 năm qua, thực tế cho thấy CSVN chỉ thống nhất lãnh thổ, chứ không thống nhất được tinh thần và tình cảm của dân chúng, nghĩa là không thống nhất lòng dân Việt Nam.
Ngay khi CS chiếm Sài Gòn, rất nhiều người tự sát và khoảng 150,000 người Việt bỏ nước ra đi. Cộng sản tố cáo những người di tản là tay sai đế quốc Mỹ. Luận điệu nầy của CSVN được Trịnh Công Sơn lên đài phát thanh Sài Gòn trưa ngày 30-4-1975 phụ họa: “Những kẻ ra đi chúng ta xem như là đã phản bội đất nước.” (Trích nguyên văn lời Trịnh Công Sơn: http://ngoclinhvugia.wordpress.com).
Dầu bị CS kết tội phản quốc, dân chúng càng ngày càng bỏ nước ra đi. Kể chung tất cả những cuộc vượt biên và các chương trình “Ra đi có trật tự”, chương trình HO, thì số người ra nước ngoài khoảng 1,500,000 người. Một chế độ lên cầm quyền mà người ta không muốn sống dưới chế độ đó đến nỗi phải tự sát hoặc gấp rút di tản rầm rộ, kể cả hy sinh tánh mạng mà cũng cứ ra đi, “cái cột đèn cũng muốn ra đi” (Trần Văn Trạch), chứng tỏ rõ ràng là chế độ đó không được lòng dân. Điều đặc biệt nữa là CÁI CỘT ĐÈN CHỈ MUỐN RA ĐI ĐẾN CÁC NƯỚC TÂY PHƯƠNG, chứ chẳng dại gì mà qua các nước CS.
Ngay sau ngày 30-4-1975, dầu biết CSVN đang mạnh, ở trong nước nhiều cuộc chống đối bạo động vẫn nổi lên. Nhiều tổ chức võ trang chiến đấu hải ngoại về nước. Đau đớn là tất cả đã hy sinh. “Thua keo nầy, bày keo khác”. Không còn võ trang chiến đấu được, thì người Việt quay qua tranh đấu bất bạo động. Nghĩa là người Việt vẫn tiếp tục chiến đấu. Từ đó, phong trào tranh đấu bất bạo động thành hình.
Nhờ sự phát triển của công nghệ truyền thông, nhờ sự hỗ trợ của Internet, giúp thông tin rộng rãi nhanh chóng, cuộc tranh đấu bất bạo động càng ngày càng mạnh mẽ dưới nhiều hình thức khác nhau. Lần nầy, không phải chỉ nam giới ra trận, mà nữ giới cũng tích cực đấu tranh, và không phải chỉ riêng dân chúng miền Nam, mà cả dân chúng miền Bắc, nghĩa là dân chúng toàn quốc, và cả người Việt hải ngoại. Cộng sản gọi cuộc tranh đấu mới nầy là “diễn biến hòa bình”.
Trước đây, khi chưa có Internet, khi xã hội Việt Nam còn bị bưng bít, CSVN tự do tuyên truyền một chiều, tự do nói láo, tự do đàn áp, khủng bố, tấn công, giam cầm, thủ tiêu. Tuy nhiên, từ khi Internet và các phương tiện truyền thông khác phát triển, đưa đến hai kết quả: 1) Tài liệu về sự thật và tội ác của đảng
CS và HCM trong quá khứ được bạch hóa rõ ràng. Thần tượng HCM sụp đổ. 2) Từ đây trở đi, tin tức trong nước, nhanh chóng được đưa lên Internet, khiến cho CSVN không còn tự do tung hoành như trước.
Những cuộc biểu tình khiếu nại và kiện tụng, gọi tắt là khiếu kiện. Những cuộc phản đối chống CSVN đàn áp dân chúng. Linh mục Lý bị bịt miệng trước tòa án. Sinh viên Phương Uyên đòi hỏi “Tàu khựa cút khỏi biển Đông”. “Việt Nam tôi đâu?” “Anh là ai?” Hai câu hỏi của nhạc sĩ Việt Khang. Rồi những bloggers với những bài bình luận sắc bén. Những nhà báo tự do hoạt động rộng rãi. Những tổ chức dân sự dần dần xuất hiện. Những phóng sự về những tội ác của CS. Nhất là những cuộc biểu tình rầm rộ chống Trung Cộng xâm lược và những bài báo tố cáo âm mưu bán nước của CSVN. Chỉ trong thoáng chốc, tin tức được truyền lên Internet, cả thế giới đều biết ngay.
Biết rõ sự thật về đảng CS, về HCM, dân chúng trong nước chẳng những hết tin những gì CS tuyên truyền mà còn khinh thường đảng CS và càng ngày càng bớt sợ hãi CS. Dân khí tức tinh thần dân chúng càng ngày càng chấn hưng. Những cuộc khiếu kiện bùng lên khắp nước. Chưa có lúc nào mà trong nước rộn ràng biểu tình như lúc nầy.
Chưa có một nhà cầm quyền nào trên thế giới bị dân chúng trong và ngoài nước liên tục hàng ngày phê phán, chê bai, phản đối, đả kích, nguyền rủa, xỉ vả như csvn hiện nay. Thành tích nầy đáng được ghi vào GUINNESS, hơn cả những cái bánh chưng khủng, những tô phở to đùng, hay cái pho tượng quái đản như B52, mới khánh thành liền bị hỏng.
Lịch sử Việt Nam cho thấy người Việt Nam vốn luôn luôn mang tinh thần dân tộc độc lập tự chủ, không muốn làm tay sai nước ngoài, không muốn bị nước ngoài thống trị, và chống lại tất cả các cuộc ngoại xâm. Vì vậy, trước mộng bá quyền xâm lăng của Trung Cộng, dân chúng Việt Nam trong nước nhiều lần biểu tình phản đối Trung Cộng xâm lăng. Thế mà nhà cầm quyền CSVN lại đàn áp dã man.
Đàn áp lòng yêu nước của dân chúng, có nghĩa là CSVN đàn áp luôn truyền thống bất khuất của dân tộc, xóa bỏ lịch sử Việt Nam vì lịch sử Việt Nam bao gồm một chuỗi những cuộc kháng chiến chống ngoại xâm để dân tộc tồn sinh. Đàn áp lòng yêu nước của dân chúng còn có nghĩa là CSVN tự cô lập mình với dân chúng, đối lập với dân chúng. Dân chúng ở thế sẽ phải tự mình tách ra khỏi nhà cầm quyền CSVN, giải thể chế độ CSVN để tránh bị chết chìm với CSVN dưới tay Trung Cộng.
Có ý kiến cho rằng tranh đấu bất bạo động chẳng đi đến đâu, chẳng kết quả gì, vì CSVN ù lỳ, bảo thủ, chẳng những không sửa đổi mà còn dùng bạo lực đàn áp. Đúng là hiện nay CSVN đang đàn áp các cuộc biểu tình lẻ tẻ ở trong nước. Tuy nhiên đến một lúc nào đó, các cuộc biểu tình kết hợp với nhau, tăng dần cường độ, tức nước vỡ bờ, sẽ trở nên bạo động, như cách mạng Đông Âu cuối thập niên 80, Algeria, Egyp gần đây. Tất cả đều bắt đầu bằng biểu tình bất bạo động, nhưng kết thúc thảm khốc. Đến lúc đó, dù CSVN ngoan cố bảo thủ cũng không thể khống chế các cuộc biểu tình. Ai biết việc gì sẽ xảy ra?
Do chủ trương giết tiềm lực của Hồ Chí Minh, CSVN tiêu diệt tất cả những ai có khả năng tiềm ẩn để tránh hậu họa về sau cho CSVN. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là CSVN có thể tiêu diệt được toàn bộ nhân tài đất nước, tiêu diệt tinh hoa dân tộc và tiêu diệt sinh mệnh dân tộc. Nói như Nguyễn Trãi trong “Bình Ngô đại cáo”: “Dẫu cường nhược có lúc khác nhau; song hào kiệt đời nào cũng có.” Tre già măng mọc, hết lớp nầy đến lớp khác, chắc chắn đến thời cơ thuận lợi sẽ có người đứng lên lãnh đạo quần chúng, đưa dân tộc thoát ra khỏi vòng khổ lụy. Chắc chắn dòng sinh mệnh dân tộc sẽ vươn lên trở lại.
Kết Luận
Như thế, ngày 30-4-1975 là ngày quốc hận của toàn dân Việt Nam và đặc biệt quốc hận càng ngày càng tăng cao vì ba lý do rõ rệt: 1) Đầu tiên quốc hận vì CSVN cướp nước, cướp chính quyền. 2) Thứ hai quốc hận vì CSVN tù đày, đàn áp, bóc lột, cướp nhà, cướp ruộng vườn, cướp tài sản, phá hoại kinh tế, phá hoại văn hóa. 3) Thứ ba quốc hận vì CSVN phản quốc, làm tay sai ngoại bang và bán nước cho Trung Cộng.
Vì vậy, dân tộc Việt Nam chưa thấy hòa bình, không thể ở yên mà phải tiếp tục chiến đấu chống CS để tự cứu mình, thoát khỏi đói nghèo, đòi lại tự do, dân chủ, dân quyền và nhân quyền, và thoát khỏi tay Trung Cộng. Cuộc chiến đấu bạo động bị thất bại, thì người Việt chuyển qua chiến đấu bất bạo động. Cuộc chiến đấu bất bạo động tuy khó khăn, lâu dài nhưng đồng lòng cương quyết và kiên nhẫn thì chắc chắn sẽ thành công, nhờ sự hỗ trợ của công nghệ truyền thông trong trào lưu dân chủ hóa toàn cầu hiện nay.
Ở đây, xin nhắc lại một ý kiến lịch sử. Cuối tháng 7, đầu tháng 8-1966, danh tướng hưu trí Do Thái là Moshe Dayan đến NVN. Ông thăm viếng khắp các chiến trường. Trong một cuộc họp với các cấp lãnh đạo NVN, có người hỏi Dayan rằng làm thế nào để chiến thắng CSVN. Dayan trả lời như sau: "Bắc Việt sẽ thất trận khi họ chiếm được Sài Gòn." Nghĩa là muốn thắng CSVN thì phải để cho CSVN vào thành phố. (Nguyễn Tiến Hưng and Jerrold L. Schester, The Palace File, Harper & Row, Publishers, New York, 1986, tr. 350. Nguyên văn: “North Vietnam will lose the war when it takes over Saigon.”)
Lúc đó, giới báo chí và chính trị Sài Gòn bàn tán nhiều về câu nói của Moshe Dayan, nhưng đó là một giải pháp quá rủi ro nếu để cho quân CS chiếm được Sài Gòn. Cuối cùng, khi CS chiếm được Sài Gòn ngày 30-4-1-1975, ý kiến của Moshe Dayan bị lãng quên. Ngày nay, nhìn lại diễn biến tình hình Việt Nam, rõ ràng lời của Dayan như là lời tiên tri. Cộng sản mất lòng dân ngay khi vừa chiếm NVN, càng ngày càng thất thế và phải kiếm cách thay đổi để tự cứu.
Tuy nhiên, chế độ CSVN chỉ tồn tại bằng tuyên truyền và bạo lực. Khi tuyên truyền không còn hiệu nghiệm và bạo lực chẳng những bị dân chúng trong nước mà bị cả thế giới lên án, nhất là trong một thế giới chằng chịt tương quan kinh tế, thương mãi càng ngày càng rộng mở, CSVN khó có cơ hội tồn tại.
Hơn nữa, bất cứ một chế độ bạo tàn nào, dù đó là Hitler, Mussolini hay Stalin, đều không thể đứng vững trước lòng dân. Cộng sản Việt Nam cũng vậy. Vấn đề là nhanh hay chậm. Nhiều người lo rằng đã 40 năm quốc hận qua đi, mà CSVN vẫn chưa sụp đổ. Xin lưu ý hai điểm: 1) Cộng sản Liên Xô từ 1917 đến 1991 tức hơn 70 năm. 2) Chế độ CS càng về sau, càng học được kinh nghiệm của chế độ CS đi trước, càng tinh vi, xảo trá nên có thể kéo dài thời gian tồn tại, nhưng không có nghĩa là không sụp đổ.
Về phía dân chúng Việt Nam, tuy đã 40 lần quốc hận, nhưng còn CS là còn quốc hận, là còn chiến đấu chống CS. Cuộc chiến đấu vẫn tiếp diễn ở trong và ngoài nước. Ở trong nước, lần nầy không phải chỉ có dân chúng miền Nam chống CS, mà cả miền Bắc nữa, trong đó có rất nhiều đảng viên và cựu đảng viên CS thấy rõ con đường CS sai lầm, nên bỏ đảng CSVN và tham gia chiến đấu chống đảng CSVN.
Ngoài ra, có một số người vì lý do riêng, giữ thái độ thầm lặng, nhưng không có nghĩa là họ đồng lõa với tội ác CS và sẵn sàng tham gia chiến đấu khi có cơ hội. Tuy bề ngoài tình hình có vẻ phẳng lặng do sự kiềm tỏa của CS, nhưng bên trong, lòng dân luôn luôn sôi sục đòi hỏi tự do, dân chủ, dân quyền và nhân quyền vì đó là những quyền tự nhiên của con người. Cộng sản chận chỗ nầy, thì chỗ khác nổi lên. Lòng dân trong nước hiện khao khát tự do, dân chủ, như một cánh rừng khô hạn lâu ngày, chỉ cần một đóm lửa là bùng lên tranh đấu.
Xin mời đọc một biểu ngữ trong cuộc biểu tình mới nhứt tại Bình Thuận ngày 14 và 15-4-2015: “Gia đình tôi thề quyết tử chống bẻ lũ CSVN cướp ngày …” Chính dân chúng trong nước đã không còn sợ hãi như trước và công khai chỉ đích danh “bè lũ CSVN cướp ngày”, để cảnh tĩnh toàn dân về “đại họa cộng sản Việt Nam”.
(Nguồn: Dân Làm Báo, ngày 15-4-2015)
Ở ngoài nước, bao quanh quả đất đều có người Việt tỵ nạn CS định cư khắp năm châu, đều có tranh đấu chống CS. Xin đồng bào hãy kiên nhẫn và cương quyết, cùng nhau yểm trợ cả tinh thần lẫn vật chất những phong trào đòi hỏi tự do dân chủ, dân quyền và nhân quyền trong nước. Chính nghĩa dân tộc, dân chủ, dân quyền và nhân quyền là chân lý kim cương muôn đời của lòng dân. Nếu CSVN ngoan cố cưỡng chống lại trào lưu dân chủ hóa của dân chúng, thì có lúc những cuộc biểu tình đòi hỏi dân chủ, dân quyền, nhân quyền của toàn dân Việt Nam sẽ vùng lên đẩy chế độ CSVN đến chỗ hoàn toàn triệt tiêu. Đó là điều chắc chắn sẽ đến với dân tộc Việt Nam trong tương lai nếu không muốn bị diệt vong vào tay Trung Cộng. Cần phải giải thể CSVN mới chấm dứt những cam kết bán nước của CSVN với Trung Cộng.
(Toronto, 16-4 2015)