Cánh Dù lộng gió (Danlambao) - Thấm thoát đã 44 năm ngày miền Nam bị một lũ ngợm nón cối dép râu kéo nhau vào giẫm nát cái miền đất tự do bằng cách xé bỏ hiệp định Paris năm 1973 chưa ráo mực thay vào đó là một thể chế độc tài đảng trị.
Bất chấp luật lệ va hiệp định đã ký kết lũ ngợm này ngang nhiên đem quân từ các ngả Lào, Cambodia và vượt vỹ tuyến 17 một cách trắng trợn và công khai.
Chẳng ai khiến chúng giải phóng cho miền Nam trong khi miền Nam đang sung túc, phát triển kinh tế và hạnh phúc trong một chế độ dân chủ tự do, ngược lại với những gì chúng đang cai trị miền Bắc. Chẳng thế mà nhà văn Thu Hương sau khi vào tới miền Nam đã ngồi bật khóc vì bị tuyên truyền nhồi sọ khi nhìn thấy toàn cảnh miền Nam lúc 30/04 trái với những lời tuyên truyền trước khi đi B hay sao.
CSVN tuyên truyền cho thế hệ trẻ và người dân Miền Bắc là đi chống Mỹ cứu nước, vay súng đạn, lương thực kể cả sức người của quốc tế cs Nga Tàu, cho nên bây giờ è cổ ra mà trả nợ, trả không nổi thì cắt biển đảo, đất liền để trả, không còn gì để trả thì cướp đất của người dân để giao cho Tàu Cộng hoặc lấy tiền bỏ túi.
Nếu chỉ đơn thuần là chống Mỹ thì sau khi Mỹ đã rút quân đội về nước hết năm 1973 thì Bắc cộng phải rút hết về miền Bắc mà xây dựng thiên đường XHCN của mình chứ tại sao vẫn còn tiếp tục kéo quân vào miền Nam để chống lại những người Anh Em cùng máu đỏ da vàng với mình và cướp luôn miền Nam của họ. Cứ cho là giúp dân miền Nam thoát khỏi sự cùm kẹp của Mỹ Nguỵ thì sau ngày 30/04/1975 sao không giao lại cho đứa con đẻ của mình là MTDTGPMN mà lại xoá sổ khai sinh luôn của nó. Chứng tỏ MTDTGPMN chỉ là con rối cho CSVN múa máy trên bàn cờ chính trị để mặc cả với Mỹ mà thôi, sau đó vắt hết nước và quăng vỏ đi là xong.
Đúng là vừa ăn cướp vừa đánh trống la làng, bảo chúng là ăn cướp là quá chính xác không còn từ nào hay hơn dành cho chúng.
Ngày 30/04/1975 đoàn quân ô hợp nhìn luộm thuộm, quần nọ áo kia kẻ đi giày ba ta Tàu Cộng, người đi dép lốp cao su, lưng đeo ba lô nồi niêu xoong chảo, ruột ngựa gạo, cả chiếc chiếu nhỏ đeo lủng lẳng. Mà cũng phải thôi, sống với chế độ không sản xuất ra được gì chỉ biết trông đợi viện trợ của Liên Sô và Tàu Cộng thì làm gì mà không ô hợp. Ngày đó dân chúng đứng 2 bên đường không phải để đón chào đoàn quân cờ máu này, mà từ nhỏ đến lớn hầu như mọi người chưa từng nhìn thấy VC bao giờ nên họ hiếu kỳ ra đứng xem cho tận mắt coi VC ra sao, chỉ một số ít con cháu và người nhà của cái đám MTDTGPMN vui mừng hớn hở ra đón thôi, vậy nhưng CSVN lại tuyên truyền dân miền Nam hân hoan chào đón đoàn quân giải phóng. cũng có nhiều thành phần sợ bị trả thù cũng cầm cờ giải phóng ra đứng vẫy cờ vẫy tay giả tạo để khỏi bị để ý, theo dõi hay ghép tội, vì họ sợ cái đám MTGPMN địa phương biết mặt biết mũi, và đã từng chứng kiến những cảnh dã man xưa kia hay chặt đầu, mổ bụng hoặc nửa đêm gõ cửa dẫn đi bán muối rồi quăng xác ở đâu đó, làm họ thất kinh bát đảo mãi mãi vẫn còn khiếp sợ.
Ngày 30/04/1975 mọi người bàng hoàng khi nghe đài phát thanh loan tin TT Dương Văn Minh ra lệnh đầu hàng buông súng, chúng tôi những người đã từng trong quân ngũ càng bàng hoàng bỡ ngỡ hơn khi nghe lệnh này, vì không ai ngờ lại nhanh như thế, trong khi quân đội các nơi còn đang chiến đấu chưa hề buông súng.
Ngày ấy tôi đang ghé thăm người bạn, tuy đã giải ngũ vì bị thương tật còn đang chống gậy đi chưa vững nhưng khi CSVN vào thì chúng lùa hết đàn ông thanh niên vào trong khu vực xưa kia chúng ẩn náu để lên lớp tuyên truyền về chính sách khoan hồng của chúng, từ sáng tới mãi 5g30 chiều mới cấp cho một tờ giấy bằng 3 ngón tay đóng mọc đỏ "Quân Giải Phóng Sài Gòn Gia Định" mà không thấy chữ ký của ai cả. Khi trao giấy cho tôi chúng nói cầm tờ giấy này các anh có quyền đi khắp mọi miền đất nước không ai làm khó dễ, đón mãi mới có chiếc xe Lam cuối cùng chở khách về nhà đúng 8g tối, vừa đi vừa sợ lạc đạn vì tranh tối tranh sáng, con nít 12 tuổi cũng ôm một cây súng M16 chỉa lên trời, chĩa ngang dọc bắn hết đạn, bắn thoải mái làm nhiều người bị đạn oan, đúng là khi đụng trận không sợ nhưng khi về nhà lại sợ cái đám giặc con này, có đứa ôm cây súng ngồi trên miệng hố mở liên thanh bắn hết một băng đạn nhưng sức còn quá nhỏ nên từ trên miệng hố súng nó giật ngược trở lại lăn luôn xuống hố nhìn thấy mà cười lộn ruột. Nguy hiểm nhất là khi về đến nhà lại có một đám con nít mỗi đứa một khẩu súng M16 chia làm 2 phe bắn nhau xung phong ra trò có đứa gãy chân, có đứa bị toác vai, may mà không đứa nào đi chầu ông bà, làm người đi đường chạy kiếm chỗ núp trối chết, cũng có mấy đứa khoảng 13-14 leo lên một chiếc xe Jeep A 2 bỏ không, mở máy chạy một quãng lao vào tường khựng lại chảy máu đầu.
Về tới nhà Trời đã tối mịt tôi mệt mỏi lăn ra giường nằm thở vì vừa bị điệu đi bộ vào trong bưng VC để học tập chính sách khoan hồng của CSVN vừa phải né tránh những đám con nít chơi dại xách súng bắn loạn xạ không biết đường nào tránh né như ngoài trận mạc. Tối hôm 30/04 tỉnh dậy tôi thấy đường xá nhộn nhịp trên trời toàn thấy sinh nhan cá nhân do cái bọn nghịch dại lôi từ trong các căn cứ QLVNCH bỏ lại đem ra ngoài thục thoải mái, thục lên Trời không nói còn thục ngang người mới chết, đang ngồi trước cửa nhà thình lình có một người ôm bụng chạy vào nhờ Ông già tôi sơ cứu, thì ra bị bỏng nặng vì trái sinh nhan cá nhân thục trúng vùng bụng làm phỏng, may mà gần hết tầm, chứ gần chắc toi mạng rồi không chừng.
Nghỉ được một ngày hôm sau thì có lệnh trình diện địa phương, tôi mang đồ ăn và quần áo đi trình diện ngoài xã nơi đang ở, khi khai lý lịch tôi khai binh nhất nhưng bị thương và đã giải ngũ nên học tập có 3 ngày và được thả cho về.
Năm nào tới ngày 30/04 CSVN cũng ăn mừng chiến thắng chúng rêu rao là đại thắng trong chiến dịch HCM giải phóng đất nước thống nhất 2 miền Nam Bắc. Giải phóng cho miền Nam khỏi bị Mỹ Nguỵ kềm kẹp khiến cho tất cả Quân Dân Cán Chính VNCH đi tù cải tạo vô thời hạn có nhiều người chết trong đó vì bội thực quyền cước của bộ đội và côn an trong trại. Giải phóng khỏi Mỹ Nguỵ kềm kẹp khiến 1 triệu người bỏ nước ra đi bất chấp làm mồi cho cá và hải tặc còn hơn ở lại để hưởng thiên đường XHCN, giải phóng khỏi sự cùm kẹp của Mỹ Nguỵ để những nhà có của trở thành trắng tay phải nhắm mắt sa chân vào các vùng kinh tế, giải phóng cho miền Nam khỏi bị đói rét cái bát mẻ cũng không có mà ăn, cái chiếu rách cũng không có mà nằm khiến cả miền Nam trước đây không bao giờ thiếu gạo sau ngày 30/04 phải ăn gạo 4 màu hột cứng và to ném chó có khi bể đầu (Củ mì khô, khoai khô, hột mít). Nản nhất là cái nạn xếp hàng mua thương nghiệp, có khi chờ cả nửa buổi mới mua được chút thực phẩm, xui xẻo tới lần mình mà hết hàng thì tiu ngỉu ấm ức ra về. Sau 2 năm ngày 30/04/1975 muốn đi đâu phải xin giấy phép tại nơi mình ở, đến nơi phải trình báo tại địa phương nơi mình đến, mua vé xe mới là cực hình, nằm vật nằm vã cả ngày lẫn đêm có khi 2 ngày mới mua nổi một tấm vé xe, vô phước mà mua phải xe chạy bằng than thì khi tới nơi mặt mũi đen thui như lấy nhọ mà trét lên, ngồi trong xe nóng hừng hực vì cái lò than ngay đuôi xe. Đi xe đò thì phải căn me khi gần đến nhà muốn xe dừng lại thì phải gọi lơ cách cả gần 2 km để xe nó rà rà đến nơi nó dừng là vừa vì lúc đó dầu thắng đâu có, xe cộ phải đổ nước xà bông hay rượu vào thắng thay dầu nên mỗi khi dừng xe thì phải từ từ rà cả gần 2 km thắng mới ăn hẳn, may mà lúc bầy giờ hiếm xe cộ chỉ loe nghoe mấy xe ngoài đường hơn nữa xăng dầu phải có phiếu mới mua được tiêu chuẩn tuỳ theo loại xe to hay bé, vì thiếu xăng nên cánh tài xế hay pha dầu hôi chung khi chạy khói bốc vô mắt cay chảy nước mắt liên tục. Tôi còn nhớ đón xe đi mua đồ một ngày chỉ có 2 chuyến đi và về, vào chợ nếu ra trễ hết chỗ thì ờ lại đêm, còn muốn về ngay thì đu đeo vô tội vạ, thường xuyên tôi phải đứng 1 ngón chân cái trên chiếc bản lề của xe Ford 2 tay bám càng trên mui xe, cố gắng gồng hít lên để khỏi buông tay rớt xuống đường vì không có thế đứng, chung quanh chật ních những người cũng đu bám đâu còn chỗ nào đứng được, Mỗi khi xe chạy tới chỗ cua thì những người bên cạnh dồn qua phía tôi làm tôi chỉ muốn rớt xuống đường đúng là cả một cực hình và rất nguy hiểm nhưng bằng mọi giá phải về nhà cho bằng được nên cũng ráng mà chịu trận cho tới nhà, tay chân rã rời.
Công ơn của bác và đảng thật to lớn và vĩ đại dường bao, đưa một quốc gia có tầm có tiếng trong khắp Đông Nam Á thành một quốc gia chỉ biết rúc háng Tàu Cộng, chỉ biết đi ăn mày quốc tế, chỉ biết đi qua các nước láng giềng làm Osin. Đất nước càng ngày càng co cụm lại, con người trở thành hèn nhát trước kẻ thù, nhập khẩu những thứ đầu độc về tự giết hại lẫn nhau chỉ vì lợi nhuận mà quên đi bản tính lương thiện vốn có trong mỗi con người.
Riêng những người lính gãy súng trong ngày 30/04, hằng năm cứ mỗi lần 30/04 lại về đám con cháu cái đảng cướp và số người ăn theo vui mừng nghỉ lễ đi du kịch khắp nơi thì những người Anh Em này lại củ rủ trong nhà ngồi tiếc nuối một thời đã qua, tiếc cho số phận đất nước phải chịu tang tóc hết chia cắt giờ lại xẻ từng mảng để bán cho Tàu Cộng, cái đau không phải 44 năm không còn lãnh được một đồng lương nào nữa nhưng cái đau là số phận đất nước nổi trôi nghiệt ngã hết chiến tranh lại sắp trở thành nô lệ và mất nước. Ôi không biết nên cười hay khóc cho thân phận công dân của một tiểu Quốc bị các cường quốc thi nhau chọn làm bãi chiến trường, thi nhau gặm nhấm trong khi những kẻ cùng máu đỏ da vàng đã hút cạn máu mủ của những người dân còm, không còn chút sinh khí mới bàn giao lại cho ngoại bang.
Ngày 17/04/2019