Cái thứ "chính khách" của nước CHXHCNVN! - Dân Làm Báo

Cái thứ "chính khách" của nước CHXHCNVN!

Nguyễn Ngọc Già (Danlambao) - Môi trường độc đảng như Việt Nam, dù trả giá bằng "thương tích đầy mình" với giả sử từ khả năng thật sự cũng không có chỗ cho bất kỳ người nào, có khả năng và tham vọng hoạt động như là một chính khách chuyên nghiệp.

Cái thứ gọi là "chính khách" Việt Nam càng ngày càng yếu về bản lĩnh, kém về ứng phó, đặc biệt tính hùng biện và thuyết phục trước đối phương cũng như trên thế giới, cho thấy ngày càng xuất hiện nhiều phát ngôn khó lòng chấp nhận được! Tình hình nguy cấp hiện nay, trước sự xâm lăng của Trung Cộng về Bãi Tư Chính cho thấy rõ điều đó!

Hãy nhìn hình ảnh Nguyễn Thị Kim Ngân vẫn vui vẻ và hỉ hả khi gặp Tập Cận Bình trong lúc Bãi Tư Chính bị Trung Cộng lăm le, hay Nguyễn Xuân Phúc vuốt ve, bợ đỡ TT Donald Trump sẽ thấy hết cái thứ gọi là "chính khách" của nước CHXNCNVN!

Những cử chỉ, khóe môi, đuôi mắt, nét mặt, cái bắt tay vừa "xạo ke" vừa "ngượng ngập" lại vừa gây cười như những diễn viên hài hạng bét trên sân khấu "tiếu lâm hội" mà khán giả mua vé, nếu không ngồi ngáp dài thì chửi thẳng, vì diễn hài quá vô duyên! Đó không phải là "bộ mặt ngoại giao" mà người dân và thế giới muốn nhìn thấy.

Nghệ thuật ngoại giao không có chỗ cho những hình ảnh thè lưỡi ngây ngô (như Nguyễn Xuân Phúc) hay phô ra những hàm răng cáu bẩn và lộn xộn của rất nhiều tên đàn ông (nó cho thấy người đàn ông CSVN thật dơ dáy khi đối diện với hàng tỷ cặp mắt trong và ngoài nước - họ có thể có hàng trăm triệu USD, nhưng họ không hề biết trân trọng ngay chính bản thân và không biết "xài tiền", đồng thời, hàm răng "kinh khủng khiếp" đó dễ tạo cảm giác "tham tàn" và "đói khát" của mãnh thú cho người đối diện! Nhưng những gã đàn ông đó vẫn không hề nhận ra!!!)

Hãy nhìn cựu Tổng thống Bush từng bị ném giày, cũng như bà Bill Clinton bị như thế. Trực diện trước cú ném thẳng vào mặt và vào đầu, họ vẫn hoàn toàn bình tĩnh, hơn thế, bà Hillary Clinton còn đủ bản lĩnh với lời nói dí dỏm, hài hước. Đáp lại lời tiếu lâm đó, những tiếng cười to trong khán phòng đồng loạt bật ra, nó ngay lập tức át đi tính chất nghiêm trọng của vụ việc. Một ứng xử hoàn toàn thành công của một chính khách cao tay trước công chúng toàn cầu. Cần nhớ, cú ném giày nhắm vào Bush hay Hillary Clinton - những chính khách vô cùng nổi tiếng trên thế giới. Đó là bản lĩnh siêu việt, không phải ai cũng có được.

Những "chính khách" Việt Nam nếu đối diện những hoàn cảnh như thế này, họ sẽ phản ứng ra sao??? Tôi hình dung một khuôn mặt từ tái dại và nhanh chóng chuyển qua hung tợn của một tên côn đồ ngay lập tức với một nhà báo (tưởng tượng nào đó). "Tệ tệ", án chung thân cho người đó và bầm dập cho cả gia đình liên quan không tránh khỏi, theo kiểu "tru di tam tộc". Như thế, suốt cuộc đời đại gia đình đó gắn với chữ "thân tàn ma dại", "sống không bằng chết"! Đó! Cách thể hiện của "đỉnh cao trí tuệ" trước mắt người dân và toàn thế giới là như vậy. Thế cho nên, chẳng bao giờ người CSVN, nhất là hạng cấp cao có thể cải thiện được hình ảnh với thế giới là điều quá hiển nhiên.

Bấy lâu nay, cái thứ "chính khách" Việt Nam (kể cả đại biểu quốc hội, giới "giáo sư tiến sĩ", "nhân sĩ trí thức", "sĩ phu bắc hà" có tiếng tăm), ngoài việc trưng ra những lời "trí tuệ độc nhất vô nhị" và đầy mâu thuẫn, sáo rỗng, ngụy biện thậm chí còn có những hành vi, ý đồ lừa đảo người dân, họ chỉ cho thấy tính cách: giận lẩy, hờn mát, đỏng đảnh, du côn và vô học trộn lẫn tính kiêu kỳ, lố bịch, đua đòi, sính chữ, a dua, đôi co v.v... hơn là khẳng định bản lĩnh, trình độ, tính cao thượng và sự khôn ngoan trên mọi lĩnh vực, ngay trước mắt người dân, chưa cần nói đến trước diễn đàn thế giới.

Đặc biệt, nhìn vào ánh mắt, cử chỉ và hành động của cái thứ "chính khách" Việt Nam người ta khó tìm thấy tính chất ân cần và nồng nhiệt, trân trọng người đối diện mà họ đang tiếp xúc - biểu lộ này thể hiện sự lịch lãm, văn minh mà vô cùng tinh tế, bởi người đối diện (dù là một người ít học) dễ dàng nhận ra ngay lập tức và nhất định dành cho các chính khách sự thiện cảm khó chối từ. Có lẽ vì vậy mà trong các cuộc tranh cử, các chính khách quốc tế luôn biết làm sao lôi kéo và gây thiện cảm cao nhất đối với ngay những thường dân.

Trọng dân chính là điều khôn ngoan cho một sự bền vững lâu dài, dù có rút lui khỏi chính trường, lịch sử vẫn ghi tên vị chính khách đó.

Hồ Chí Minh đã từng thành công (ít nhất đối với người dân trong nước lúc bấy giờ), khốn nỗi thành công đó, đến từ sự gian dối và lừa đảo, giờ đây bộ mặt "chính khách" ngỡ tài ba đó đã phơi trần trùi trụi không còn cứu vãn nổi. Nhân nào thì quả đó.

Sự tàn lụi khả năng nghệ thuật pha lẫn khoa học như một chính khách chuyên nghiệp (cần có) trở thành điều dễ hiểu, bởi tất cả những người gọi là "chính khách" VN hiện nay, họ không có và không muốn có môi trường tranh biện với "critical thinking" để cọ xát thực tế. Đó cũng là tâm lý tiểu nông không dễ gột rửa ngày một ngày hai.

Những người này dễ bị "quê xệ" với bất cứ việc gì nhỏ nhặt, chứ đừng nói tới kiểu "ăn giày" như Bush hay Hillary Clinton. Tâm lý "dể quê khó huề" (dù sự việc hay phát ngôn do họ gây ra và bị phản bác đúng chăng nữa) càng bộc lộ chất bảo thủ và hẹp hòi rất nặng trong những "cái bằng": giáo sư, tiến sĩ, thạc sĩ hay nhà văn, nhà báo, nhà thơ, nhà soạn nhạc, "nhà hát" (ca sĩ) v.v...

Vì lẽ đó, tuyệt đại đa số họ đều rơi vào phép ngụy biện cổ điển, khiến cho người khác dễ dàng "bắt giò". Vậy là, họ lại càng cay cú và xoay qua công kích cá nhân hay một phép ngụy biện nào đó để "tranh tài tranh giỏi", dẫn đến lạc chủ đề cần giải quyết trong phạm vi trách nhiệm của họ. Cũng chính cách hành xử này, càng hạ thấp nhân cách và trí tuệ vốn không được đầy đặn cho lắm (bất kể họ có bằng cấp thật từ Mỹ hay Châu Âu). Đó là điều rất đáng tiếc, một khi họ muốn bền lâu trên con đường chính trị.

Thế là, độc quyền làm... chính khách bỗng chốc biến thành "ngụy chính khách".

Hệ quả tất yếu đó dẫn đến sự héo úa tài năng chính khách Việt Nam, nhiều năm qua và sau này có vẻ khó cứu vãn nổi, một khi chế độ toàn trị còn tồn tại.

Trở thành một chính khách chuyên nghiệp không phải trở thành một "con buôn" lọc lõi hay một gián điệp tài ba.

Một chính khách giỏi sẽ là một nhà hùng biện, diễn thuyết có tài và là một nghệ sĩ hài duyên dáng, nhưng trường hợp ngược lại chưa chắc đúng. Đó là cái vô cùng khó của một chính khách - nó không dành cho những ông (bà) cộng sản và thân cộng, cung như "bỏ đảng nhưng không bỏ được máu đảng" hoặc chưa bao giờ vô đảng nhưng hành xử không khác CS, thích "tào lao bát xế" hàng chục năm qua với "dùi đục chấm mắm tôm" và lý thuyết suông, tất nhiên, từ "học giả" cho đến "học thiệt"!

"Giàn chính khách" xưa lắc xưa lơ không có đủ bản lĩnh, tri thức và sự tự tin để ra những quyết sách độc lập, đột phá và quyết đoán, khôn ngoan thể hiện qua những tấm ảnh hội nghị Thành Đô. Những tấm hình đó cũng nói lên tư thế, thần thái của các ông: Nguyễn Văn Linh, Phạm Văn Đồng, Đỗ Mười v.v...

Hãy nhìn những tấm ảnh trong hội nghị Thành Đô với Nguyễn Văn Linh, Phạm Văn Đồng v.v... cùng vẻ khúm núm, hèn mọn. Trong khi Nguyễn Văn Linh để cho Giang Trạch Dân trịch thượng (nhấn mạnh) nắm cẳng tay, như nắm một thằng đàn em trong "hội bàn đào", thì Phạm Văn Đồng với lưng cong cong cùng hai tay che trước hạ bộ, còn Đỗ Mười chắp tay sau đít chân thì chàng hảng, chân thẳng chân khụy như đang đứng trong một đám "ăn cưới" của hai họ và người CSVN gần giống như họ nhà gái vào lúc đó! Nhục!

Hầu như người cộng sản cấp cao hay cấp thấp đều cho thấy họ rất ít tự học và chịu đọc - đúng với nghĩa của những từ này. Họ không tự học, tự rèn luyện bằng suy nghĩ "critical thinking" cần có trong môi trường ngày càng hội nhập quốc tế. Ngay cả những người làm trong ngành ngoại giao, họ cũng có vẻ rất yếu, kể cả ngoại ngữ (sử dụng thông thạo ở góc độ tranh luận, hùng biện sắc sảo, chứ không chỉ đọc thông viết thạo).

Có lẽ với tình trạng "đầu tắt mặt tối", các loại "chính khách" VN không còn thời gian dành cho âm nhạc, phim ảnh, tiểu thuyết v.v... những "món ăn chơi" ngỡ vô bổ, nhưng vô cùng cần thiết cho "tay nghề" và tôn tạo hình ảnh cho họ.

Thế cho nên, nhìn họ, người ta thấy như những chú robot di động hơn là một người lanh lợi, hoạt bát lại hiện đại trong chừng mực dưới mắt công chúng. Họ có vẻ không ý thức cho lắm, họ đang thay mặt và đại diện cho cả một dân tộc. Vì vậy, đa số hình ảnh của họ trên trường quốc tế luôn xấu, thảm và lố lăng, ngờ nghệch...

Còn đó, hình ảnh Trương Tấn Sang gục đầu trước binh lính Trung Quốc. Còn đó kiểu ngồi "dạng háng" của Nguyễn Minh Triết. Còn đó dáng đi lệch bệch hai hàng của Nguyễn Tấn Dũng. Còn đó "cái cổ cong cong" và còng queo cầm giấy quạt phành phạch giữa buổi diễn nhạc thính phòng của Nguyễn Xuân Phúc v.v... và v.v... nhiều đến không kể xiết.

Thật không ra làm sao đối với tư thế "chính khách", đại diện cho một quốc gia "độc lập", "có chủ quyền" và "toàn vẹn lãnh thổ". Cớ sao bọn bành trướng, nó không rẻ rúng?! Đó là điều tất yếu không tránh khỏi. Tư tưởng như thế nào thì hành vi, hành động gần như thế đó.

Hình Nguyễn Minh Triết và Nữ Hoàng Đan Mạch Margrethe (người ngồi chính giữa) xem các nghệ sĩ biểu diễn chương trình nghệ thuật đường phố Việt Nam, tổ chức ngày 3 tháng 11 năm 2009, tại Trung Tâm Thành Phố Hà Nội, khi Nữ Hoàng Margrethe của Đan Mạch công du 5 ngày tại Việt Nam

20.08.2019




Bình Luận

Thời Sự

Chuyên đề

 
http://danlambaovn.blogspot.com/search?max-results=50
Copyright © 2014 Dân Làm Báo