Hoàng Thanh Trúc (Danlambao) - Mang cái hàm là PGS, TS nhưng như hai cái băng cassette cũ mèm, lạc hậu, không còn mấy ai “xài” vì nghe chỉ tổ đầy “ráy tai”. Hết ông PGS. TS. Nhà văn Nguyễn Thanh Tú, nguyên Phó tổng biên tập tạp chí Văn Nghệ Quận đội CSVN, ca cẩm lập lại Khẳng định vai trò lãnh đạo của Đảng trong Hiến pháp (Điều 4) là hợp lý, hợp tình. (!?) lại tới phiên ông PGS, TS, Tổng thư ký Hội Đồng “ní nuận” Trung ương Nguyễn Viết Thông “tụng niệm” Tính hợp lý của Điều 4 trong Dự thảo Hiến pháp (sửa đổi). (!?)
PGS, TS Nguyễn Viết Thông - Tổng Thư ký Hội đồng Lý luận TW
Muốn biết nó có “hợp lý, hợp tình” không, đồng bào nhân dân chúng ta thử xem lại điều 4 Hiến Pháp nói gì.
Điều 4: Hiến pháp Việt Nam 1992: “Đảng cộng sản Việt Nam, đội tiên phong của giai cấp công nhân Việt Nam, đại biểu trung thành quyền lợi của giai cấp công nhân, nhân dân lao động và của cả dân tộc, theo chủ nghĩa Mác - Lê Nin và tư tưởng Hồ Chí Minh, là lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội. Mọi tổ chức của Đảng hoạt động trong khuôn khổ Hiến pháp và pháp luật.”
Khi mà gần 40 năm, sau cái gọi là “thống nhất” - một thời gian ấy đủ để nhiều quốc gia nghèo hơn Việt Nam trong khu vực cất cánh thánh “Rồng” - thì hiện tại có đến nửa triệu (500.000) công nhân, thanh niên, nam nữ VN hiện nay đang tha phương “cầu thực” làm vợ hờ, osin, bán sức lao động chủ yếu cho các “con Rồng” Trung Quốc, Đài Loan, Malaysia, Hàn Quốc, Nhật Bản... Công nhân XHCN/VN được “nhà nước, đảng ” chỉ đạo khuyến khích xuất khẩu để “được” tư bản bóc lột, nhặt nhạnh từng đồng ngoại tệ để mua vé bò lên thiên đàng XHCN, thì “giá trị” của lời khẳng định: “Đảng cộng sản Việt Nam, đội tiên phong của giai cấp công nhân Việt Nam” đồng bào chúng ta định lượng nó ra sao? Có “hàm hồ” lếu láo như “tự sướng” rêu rao?
Trong khi lý thuyết từ chương “Ảo vọng CS/XHCN” của Mác, đa phần nhân loại đã khinh miệt bỏ vào sọt rác, các tượng đài Lênin tại Nga và Đông Âu người dân kéo xuống đập vỡ thu hồi sắt vụn, lát đường đi, thì “nhà nước, đảng ta” lại theo chủ nghĩa Mác - Lê Nin hàng năm đến công viên Chi Lăng đặt vòng hoa tưởng nhớ “bái kiến”!
Toàn dân cũng khẳng định rằng: chưa bao giờ “phúc quyết trực tiếp” coi “đảng CSVN là lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội” (Bao giờ, thời kỳ nào, văn bản hợp pháp chứng minh?) Như vậy đã “không hợp pháp” thì nói chi đến “hợp tình và hợp lý”. Thú thật đọc lời các ông nói, nhiều người phải ghìm cơn “nôn” về sự không biết, hay không muốn biết về thế giới quan, không biết hổ thẹn với bạn bè khu vực và nhân loại thế giới?
Giá trị của Lênin, giờ không hơn “cát bụi”
Nhiều người cười văng nước bọt khi đọc thấy lời “ní nuận” này từ tri thức của “ngài” PGS, TS Nguyễn Viết Thông: “Trong nhiều năm qua, các thế lực thù địch luôn kích động đòi chúng ta bỏ Điều 4 trong Hiến pháp, nhằm xóa bỏ vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam, lật đổ chế độ xã hội chủ nghĩa ở nước ta.” bởi vì “ngài” viết như tư duy “trả bài” của học sinh mới qua cấp 1. “Ngài” xem hơn 80 triệu đồng bào mình cứ như một bầy cừu mà “đảng ta” và ngài đang chăn dắt, ngài vô tình hay cố ý quên phéng:
Điều 53 Hiến Pháp: Công dân có quyền tham gia quản lý Nhà nước và xã hội, tham gia thảo luận phản biện các vấn đề chung của cả nước và địa phương, kiến nghị với cơ quan Nhà nước, biểu quyết khi Nhà nước tổ chức trưng cầu ý dân.
Điều 19: Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền (mà đảng CS ngài đang “thờ” đã thò tay ký năm 1982) - Mọi người đều có quyền tự do ngôn luận và bày tỏ quan điểm. Quyền này bao gồm sự tự do quan điểm mà không bị xen vào quấy rầy và được tự do tìm kiếm, thu nhận và quảng bá tin tức và tư tưởng qua mọi phương tiện truyền thông bất kể biên giới.
Điều 30: Không một điều nào trong Bản Tuyên Ngôn này được hiểu và hàm ý cho phép một nước, một nhóm hay một cá nhân nào được quyền có những việc làm hay hành động nhằm hủy diệt nhân quyền và tự do được thừa nhận trong bản Tuyên Ngôn này.
Một đảng CSVN "quang minh chính đại", thật lòng yêu nước, của-do-và vì dân, biết đặt quyền lợi của Tổ Quốc lên trên quyền lợi cá nhân, đảng phái, bầy đàn thì khi 90% các quốc gia CS/XHCN hùng mạnh trên thế giới đã từ bỏ, vĩnh biệt chủ nghĩa cộng sản thì phải biết tự trọng mà tham khảo ý kiến lại với Quốc Hội và nhân dân về hiện trạng cụ thể thay đổi lớn lao về chính trị ấy chứ! Không thể xem nhân dân như kẻ thù để đe dọa như là: “thế lực thù địch luôn kích động đòi chúng ta bỏ Điều 4 trong Hiến pháp, nhằm xóa bỏ vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam, lật đổ chế độ xã hội chủ nghĩa ở nước ta.” – Liên xô, Đông Âu hùng mạnh gấp ngàn lần Việt Nam, họ tự xóa bỏ vai trò lãnh đạo của đảng CS, họ thay đổi chế độ XHCN, hiện nay phần đông, kinh tế tài chính đời sống người dân tốt hơn xưa rất nhiều – Thì CSVN tại sao lại lo sợ “lật đổ chế độ xã hội chủ nghĩa ở nước ta.” – Một “nhà nước, đảng” tự hào là của-do-và vì dân sao lại sợ chính nhân dân mình lật đổ!? – Một nổi sợ mà không có quốc gia nào trong khối Asean (trừ CSVN) lại sợ rất khôi hài như vậy.
Đã thế “ngài” PGS, TS Nguyễn Viết Thông tự nhiên lại hăng “tiết vịt” để ngẩu hứng nói (nguyên văn): Hiến pháp của một số nước khẳng định việc thành lập các đảng chính trị là điều hết sức cần thiết để góp phần hình thành nên ý kiến, nguyện vọng, ý thức, ý chí chính trị của nhân dân. Chẳng hạn, Điều 137, Hiến pháp Thụy Sĩ quy định: “Các đảng chính trị đóng góp vào việc hình thành ý kiến và nguyện vọng của nhân dân”. Điều 8, Hiến pháp Hàn Quốc quy định: “Các chính đảng phải bảo đảm tính dân chủ trong mục tiêu, tổ chức và hoạt động và phải có cách thức tổ chức cần thiết để người dân có thể tham gia vào quá trình hình thành nên ý chí chính trị”. Điều 21, Hiến pháp Cộng hòa Liên bang Đức quy định: “Các đảng chính trị tham gia vào việc hình thành ý thức chính trị của nhân dân”, v.v..
Người đọc “vỗ tay” khen ông chỗ này, thì ra trong tư duy hay tiềm thức của ông, chính ông cũng “khoái đa đảng” khi lấy điển hình 3 quốc gia trên thế giới thì cả 3 ông đều nhắc đến cụm từ: “Các đảng chính trị” trong Chính Phủ các quốc gia đó (đa nguyên đa đảng) và khẳng định việc thành lập các đảng chính trị (đa nguyên) là điều hết sức cần thiết. (lời của ông ở trên). Công luận nhân dân từ lâu lắm rồi, mới hiếm hoi thấy “lời nói thực” của một viên chức hội đồng “ní nuận” “đảng ta”.
Tuy nhiên, buồn cười, nó lại mâu thuẫn với “Tính hợp lý của Điều 4 trong Dự thảo Hiến pháp” – của CH/XHCN/VN (tựa bài viết của ông).
Ông nói: Chế độ một đảng hay nhiều đảng do thực tiễn của mỗi nước, do đặc điểm từng giai đoạn quy định.
Ông nói: Chế độ một đảng hay nhiều đảng do thực tiễn của mỗi nước, do đặc điểm từng giai đoạn quy định.
Một “thực tiễn ” của CH/XHCN/VN hiện nay không ai có thể phủ nhận: 68 năm kể từ CS/XHCN du nhập vào VN - 38 năm-sau “thống nhất” - Hệ thống các ngân hàng cả nước gần như “sạch sẽ” vốn liếng, các “ông lớn” tập đoàn tổng công ty nhà nước đang nợ 1.200.000 (một triệu hai trăm ngàn) Tỷ Vnđ (60 tỷ USD) không còn khả năng thanh khoản. Hàng loạt “nghĩa địa chôn tiền” với hàng trăm ngàn căn hộ, biệt thự lớn nhỏ không ai mua – Việt Nam là quốc gia có số dân nghèo gần đứng đầu Asean (sau Campuchia) và theo ngân hàng thế giới (WB). Việt Nam phải cần 51 năm mới đuổi kịp Indonesia 95 năm để theo kịp Thái Lan và thậm chí 158 năm nữa mới bằng được Singapore, (nếu các quốc gia này chịu đứng lại chờ) - Lạm phát của Việt Nam đứng hàng thứ 2 thế giới (Vietstock) - Venezuela là nền kinh tế có mức lạm phát cao nhất với 29.6%. lạm phát của Việt Nam 20% (2011) “về nhì” trong bảng xếp hạng. (Lạm phát Việt Nam đứng đầu Asean) Nền kinh tế có mức lạm phát đứng thứ 3 là Mozambique với mức15.23%. (nguồn http://vietstock.vn). Thời điểm hiện nay trong Asean không ai bằng Việt Nam, có tới gần nữa triệu (500.000) thanh niên nam nữ Việt Nam đi, ở đợ và bán sức lao động tại 4 quốc gia: Trung Quốc, Đài Loan, Hàn Quốc và Nhật Bản.
Và tại “giai đoạn” của thế giới hiện nay: Từ hơn 100 quốc gia và vùng lãnh thổ theo CS/XHCN trước kia, thì hiện tại gần như 90% đã từ bỏ nó, chỉ còn chưa tới 3% (5 nước CS, trong đó có CH/XHCN/VN) trên gần 200 quốc gia tư bản, tự do hay đa nguyên dân chủ trong LHQ thì Việt Nam có còn lý do nào nữa? để duy trì sự độc đảng, độc tài CS toàn trị trên quê hương này, hỡi “ngài” PGS, TS Nguyễn Viết Thông!?.
Ngài còn phát biểu như vầy: “Hiện nay, số lượng đảng chính trị ở mỗi nước rất đa dạng, tùy thuộc vào hoàn cảnh lịch sử, truyền thống văn hóa và đặc điểm xã hội của mỗi nước. Một số nước có nhiều đảng chính trị, Hoa Kỳ có 112 đảng, Anh có 97 đảng, Tây Ban Nha có 87 đảng, Pháp có 76 đảng,... Nhưng nhiều nước khác lại chỉ có một đảng chính trị, như: Cu-ba, Lào, Triều Tiên, Ăng-ti-goa, A-rập Xê-út, Ba-ren, Bê-li-xê, Bô-xni-a, Bốt-xoa-na, Bê-nanh, Phi-gi, Găm-bi-a, Ê-ri-tơ-ri-a, Gha-na, Ghi-nê, Ha-i-ti, Cốt Đi-voa, Li-bi, Cư-rơ-gư-xtan, Ma-đa-ga-ca, Mô-na-cô, Tát-gi-ki-xtan, v.v...”
Đọc đoạn bài viết này của ông PGS, TS Nguyễn Viết Thông mà người ta phải hết hồn vì ngạc nhiên, không biết ông có gom luôn các đảng cướp hay Mafia nào vào chung không mà các quốc gia Hoa Kỳ, Anh Quốc, Tây ban Nha, Pháp, các đảng chính trị như lá mùa thu, nhiều đến ngộp thở, không biết ông lấy “tư liệu” ở đâu?
Ngược lại các quốc gia ông liệt kê là “một đảng” thì buồn cười không chịu được! Các Hoàng Gia Á Rập ông cũng cho là một “đảng”, cứ như là “đảng Hoàng Gia” hay “đảng Luật Hồi Giáo”!
Như:
Chính phủ A-rập Xê-út (Ả Rập Saudi) là chế độ quân chủ chuyên chế, không có hiến pháp và quốc hội. Vua nắm toàn bộ quyền lực cùng với Hội đồng Bộ trưởng. Luật cơ bản được thông qua năm 1992 với tuyên bố rằng Ả Rập Saudilà một nhà nước Hoàng Gia được cai trị bởi các con trai và cháu trai của vị vua đầu tiên (Abd Al Aziz saud) kinh Cô-ran là Hiến Pháp của đất nước, và đất nước được điều hành dựa trên căn bản luật Hồi giáo Sharia.
Chính phủ A-rập Xê-út (Ả Rập Saudi) là chế độ quân chủ chuyên chế, không có hiến pháp và quốc hội. Vua nắm toàn bộ quyền lực cùng với Hội đồng Bộ trưởng. Luật cơ bản được thông qua năm 1992 với tuyên bố rằng Ả Rập Saudilà một nhà nước Hoàng Gia được cai trị bởi các con trai và cháu trai của vị vua đầu tiên (Abd Al Aziz saud) kinh Cô-ran là Hiến Pháp của đất nước, và đất nước được điều hành dựa trên căn bản luật Hồi giáo Sharia.
Bahrain cũng gần như vậy là một chính thể quân chủ (Hoàng Gia) đứng đầu là Vua Shaikh Hamad bin Isa Al Khalifa, lãnh đạo chính phủ là Thủ tướng Shaikh Khalifa bin Salman Al khalifa người điều hành nội các gồm 15 thành viên. Bahraintheo chế độ lưỡng viện với hạ viện (Phòng nghị sĩ) do bầu cử phổ thông và thượng viện (Hội đồng Shura) do vua chỉ định. Cả hai viện đều có bốn mươi thành viên. Cuộc bầu cử đầu tiên được tổ chức năm 2002, các thành viên nghị viện có nhiệm kỳ bốn năm.
Mônacô cũng như thế, Mônacô theo chế độ quân chủ cha truyền con nối; Bộ trưởng nhà nước do Công tước bổ nhiệm từ danh sách 3 ứng cử viên người Pháp do Chính phủ Pháp đề cử. Tổ chức nhà nước: Chính thể Quân chủ lập hiến. Hiến pháp: Thông qua ngày 17-12-1962. Cơ quan hành pháp: Đứng đầu nhà nước: Công tước. Đứng đầu chính phủ là Bộ trưởng nhà nước. (chỉ hơn 30.000 dân, không có một đảng phái nào cả). – (www.18thang4.com - Các nước trên thế giới)
Ngược lại, Tagikixtan (Tajikistan) ông cho là “độc đảng” thì chính xác nó lại có tới 9 đảng – (3 đảng lớn và 6 đảng nhỏ), theo Chính thể: Cộng hòa, các đảng quan trọng là: Đảng Dân chủ nhân dân Tátgikixtan (PDPT), Phong trào Phục hưng, Đảng Thống nhất đất nước, Phong trào Phục hưng Hồi giáo Tátgikixtan (IMP), Đảng Dân chủ (TDP), Đảng Cộng sảnTátgikixtan (CPT); ...v.v. (Nếu không tin “ngài” PGS, TS Nguyễn Viết Thông vào đây xem:
www.cn.cpv.org.vn - Báo điện tử đảng Cộng sản Việt Nam của ngài để kiểm chứng!
Gha Na - cũng vậy, đa đảng (hơn 20 đảng) chứ không phải là một như ông PGS, TS Nguyễn Viết Thông liệt kê. Các đảng phái chính trị được hoạt động hợp pháp từ giữa năm 1992 sau 10 năm bị gián đoạn. Nền cộng hòa thứ 4 xuất hiện rất nhiều đảng phái khác nhau, bao gồm đảng Đại hội quốc gia dân chủ (đã giành chiến thắng trong cuộc bầu cử tổng thống và nghị viện vào các năm 1992, 1996 và 2008); đảng Những người ái quốc mới; đảng đối lập đã giành chiến thắng trong các năm 2000 và 2004; đảng Hội nghị quốc gia nhân dân và đảng Hội nghị nhân dân.
(vi.wikipedia.org/wiki/Ghana)
(vi.wikipedia.org/wiki/Ghana)
Ôi thôi, nhiều lắm những cái “ba láp” tự biên tự diễn của ngài PGS, TS... rất mệt để đưa thêm vào! Lại buồn “nôn” thêm nghe ông “tấu hài”: “đảng Cộng sản Việt Nam được nhân dân Việt Nam trìu mến gọi đảng Cộng sản Việt Nam là 'đảng ta’.” Không hiểu ông có biết chính xác bao nhiêu người dân VN trong số 85 triệu, có chịu vui lòng gọi là“đảng ta” không, mà ông “hàm hồ” nâng bi như thế? Không biết ngượng mồm! Bản thân ông có biết điều đó là lố bịch, mất lịch sự, đôi khi như phường “vô học” không? Đến nhà một cháu bé ông hỏi: Bố mẹ cháu có nhà không? bao giờ các cháu cũng lễ phép: Thưa, bố mẹ của cháu ra đồng rồi ạ – Chứ không phải như đồ mất dạy mà nói: Bố mẹ ta ra đồng!? Đúng không? thưa “ngài”? “ngài” hiểu tối thiểu của sự “liêm sĩ” ấy không vậy?
Cuối bài viết ông “phán” một loạt những “ní nuận” như “hát chèo” để gút lại một câu, bảo đảm cho cuốn “sổ hưu” của mình: “Như vậy việc bổ sung, phát triển Điều 4 trong Hiến pháp là hoàn toàn đúng đắn” mà thật ra nó không thể tồn tại với các diễn giải chỉ ra những thực tế khách quan như đã nói trên. Thật là lợm giọng với tri thức của phường “giá áo túi cơm” như ông, một PGS, TS gọi là Tổng Thư ký Hội đồng Lý Luận TW nhưng không biết có ngang tầm với một học sinh cấp 2!?.