Những bài học trong chốn lao tù (Kỳ 22): Tết đến làm chi nhục kiếp tù! - Dân Làm Báo

Những bài học trong chốn lao tù (Kỳ 22): Tết đến làm chi nhục kiếp tù!

Nguyễn Trung Tôn (Danlambao) - "...Tiếng súng nổ tiếng loa đài, tiếng chúc tết của Chủ tịch nước vang lên, át đi tiếng rên xiết trong đau đớn của những kiếp người trong lao ngục. Tôi chợt nhớ tới gia đình gia giết. Không biết giờ này bố mẹ và vợ con tôi có đang khóc vì nhớ tôi không, chắc họ nhớ thương tôi lắm!? Làm sao họ có thể đón một năm mới an lành được, khi mà xung quanh họ vẫn ngổn ngang những điều ngang trái? Màn đêm dày đặc bao phủ buồng giam, không ai có thể nhìn thấy những giọt nước mắt của người xung quanh mình đang lăn dài trên gò má, nhưng vẫn có thể cảm nhận được điều đó bằng chính trái tim còn rộn ràng nhịp đập. Tôi thốt lên vài lời than thở:..."

*

Khoảng 23h đêm 30 tết nguyên đán năm 2011, tức vào khoảng tháng 2 năm 2012, giám thị trưởng và một số cán bộ trại giam đi chúc tết các tử tù đang bị giam ở các buồng trọng án bên cạnh buồng mà tôi bị giam. Qua bức tường tôi nghe loáng thoáng những lời động viên của giám thị trưởng đối với các tử tù đang chờ ngày bị đưa ra hành quyết. Một lát sau, tiếng chìa khóa lẻng xẻng tiến gần lại phía buồng giam tôi đang bị giam giữ. Giám thị trưởng và mấy viên công an vũ trang bước vào “chuồng cọp”. Giám thị trưởng cất tiếng hỏi: Ai là Nguyễn Trung Tôn?

Tôi lên tiếng: Dạ thưa cán bộ là tôi ạ!

Giám thị trưởng tên là Long nói: “Nhân dịp năm mới gần về, tôi thay mặt Ban giám thị và Hội đồng cán bộ, chúc anh cùng những phạm nhân trong buồng, vui vẻ, an tâm tư tưởng, chấp hành nghiêm túc kỷ luật trại giam, sớm nhận được sự khoan hồng của Đảng và Nhà nước. Hội đồng cán bộ có chút quà gửi tới anh và anh em trong buồng. (Miệng nói tay đưa cho tôi một túi kẹo, khoảng 50 cái, với nhiều loại kẹo). Theo phép lịch sự; tôi cũng chúc lại Ban giám thị và Hội đồng cán bộ luôn mạnh khỏe và quan tâm hơn nữa tới đời sống các Tù nhân. Cánh cửa buồng giam nhanh chóng đóng lại. Trong buồng giam tối đen như mực, chiếc Camera giám sát vẫn không ngừng hoạt động. Bốn tù nhân chúng tôi cùng nhau ngồi ăn kẹo với những lời chúc sức khỏe lẫn nhau. Khoảng 30 phút sau; nghe tiếng người nói rì rầm, tiếng chìa khóa kêu lẻng xẻng từ phía cổng trại tiến vào nhà giam. Cánh cửa buồng 3 bên cạnh mở ra; tôi nghe tiếng quản giáo Tiến và một vài người nữa chúc tết bên buồng giam số 3. Có tiếng đáp lại của tù nhân bên buồng đó. Mùi khói thuốc lá thơm thoang thoảng bay sang buồng chúng tôi. Khoảng 5 phút sau tốp cán bộ đóng cửa buồng 3 rồi lần lượt tới các buồng tiếp theo cho tới buồng 11.

Gần tới Giao thừa nghe tiếng gõ xô nhựa thay cho tiếng trống hòa nhạc xen lẫn tiếng hát của các tù nhân buồng 3 vang lên. (Họ đang cùng nhau hát mừng xuân mới). Bỗng dưng nghe tiếng bước chân rầm rập, tiếng chia khóa lẻng xẻng gấp gáp tiến về phía buồng 3. Cánh cửa buồng 3 mở ra. Chúng tôi nghe tiếng gầm của Công an, tiếng gậy cao su đập vào lưng tù uỳnh uỵch, tiếng van xin của các tù nhân từ buồng 3 vọng sang. Thì ra nhóm công an trại giam đã ngà ngà rượu trong bữa tiệc liên hoan cuối năm, phải kiềm nén trong mình điều gì đó, giờ có cơ hội xả hơi khi nghe tiếng gõ thùng và tiếng hát của các tù nhân trong buồng 3. Họ đập liên hồi vào mông, vào lưng những người tù khổ sở bằng gậy Cao su và roi “Thánh gióng”. Miệng họ gầm thét lên: Chúng mày định làm loạn trại giam hả? Sao chúng mày dám gõ xô và hò hát gây mất trật tự? Chúng mày không còn xem ai ra gì sao? Uỵch uỵch, bộp bộp, tiếng gậy đập vào mông người thay cho tiếng pháo giao thừa, xen lẫn tiếng van xin của những người tù bên cạnh như muốn xé nát màn đềm tăm tôi chốn ngục tù. Sau khi tham dự xong “Bữa tiêc trên lưng tù”; những viên công an đó đóng cửa rút đi và không quên để lại lời răn đe: Nếu chúng mày còn gây ồn nữa thì sáng mai sẽ cho chúng mày vào nằm xiềng ăn tết.

Thương cho những người tù bên cạnh, phải đón tết với trận đòn tím bầm da thịt. Tôi lấy tay đấm vào bức ngăn cách báo hiệu với họ rằng tôi muốn hỏi thăm và chia sẻ nỗi đau cùng họ. Các nạn nhân buồng bên nói vọng sang trong đau đớn: Đau lắm anh ạ! Mỗi thằng chịu hàng chục gậy Cao su và năm sáu roi “Thánh gióng”. Vậy là Bây giờ bọn em không thể ngồi lên được, những vết đòn rớm máu thế này không biết khi nào mới khỏi!? Tiếng súng nổ tiếng loa đài, tiếng chúc tết của Chủ tịch nước vang lên, át đi tiếng rên xiết trong đau đớn của những kiếp người trong lao ngục. Tôi chợt nhớ tới gia đình gia giết. Không biết giờ này bố mẹ và vợ con tôi có đang khóc vì nhớ tôi không, chắc họ nhớ thương tôi lắm!? Làm sao họ có thể đón một năm mới an lành được, khi mà xung quanh họ vẫn ngổn ngang những điều ngang trái? Màn đêm dày đặc bao phủ buồng giam, không ai có thể nhìn thấy những giọt nước mắt của người xung quanh mình đang lăn dài trên gò má, nhưng vẫn có thể cảm nhận được điều đó bằng chính trái tim còn rộn ràng nhịp đập. Tôi thốt lên vài lời than thở:

Tết đến làm chi ở lào tù?
Để ta thêm nỗi nhớ quê hương.
Buồng bên mấy người vừa bị đánh.
Máu chảy lằn roi, tái tê lòng.
Cơm ngày 2 bữa ăn chưa đủ.
Tết đến làm chi nhục kiếp tù!

Thanh hóa ngày 3/10/2014

Nguyễn Trung Tôn
ĐT: 01628387716



__________________________________

Bài đã đăng:



Bình Luận

Thời Sự

Chuyên đề

 
http://danlambaovn.blogspot.com/search?max-results=50
Copyright © 2014 Dân Làm Báo